Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 684 - Chương 685 - Soán Vị (3)

Chương 685 - Soán vị (3)
Chương 685 - Soán vị (3)

Phương Tri Hành ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Nếu thể năng của hai chúng ta khôi phục, ngươi cảm thấy chúng ta có bao nhiêu phần trăm cơ hội chạy trốn?”

Sắc mặt Nguyệt Tố không khỏi nghiêm trọng, thở dài: “Tu vi Trang trưởng lão không kém gì ta, hơn nữa bà ta cầm bảo vật trấn phái, binh khí cấp 4 ‘Sát Âm chùy’.

Vị gia chủ công tây Công Tây Hùng kia, thực lực càng mạnh hơn, Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong, trong tay phỏng chừng cũng có một binh khí cấp 4, hơn nữa bọn họ còn có hơn 20 cao thủ Cửu Ngưu cảnh hiệp trợ...”

Nói đến đây, giọng nói của cô nhỏ dần, ý tứ không nói cũng hiểu.

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm nói: “Chúng ta phải gia tăng thực lực, mới có hy vọng giết ra tầng tầng vòng vây.”

Nguyệt Tố trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Ngươi có cách gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn?”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Có là có, chẳng qua...”

Nguyệt Tố thấy vậy, không khỏi bật cười và nói: “Phương khách khanh, ngươi và ta cũng coi như đã trải qua đồng sinh cộng tử, có lời gì không ngại cứ nói thẳng.”

Lúc này, Phương Tri Hành lộ vẻ nghiêm túc, từ tốn mở miệng: “Thực không dám giấu, lần này sở dĩ ta đến Cực Âm tông chính là vì nhằm vào Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong mà đến. Trước mắt, mọi việc đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu 1 điều kiện nữa là có thể bước 1 bước cuối cùng.

Nguyệt Tố tâm thần chấn động, cô nhìn ra được tuổi tác của Phương Tri Hành không lớn lắm, có lẽ còn nhỏ tuổi hơn cô nhưng người ta đã bước vào thời khắc quan trọng rồi.

Thiên phú cỡ này thật kinh người.

Cô sinh lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi: “Ngươi còn cần điều kiện gì?”

Phương Tri Hành nghiêm túc nói rõ từng chữ: “Âm Dương Hòa Hợp vào ngày trăng tròn.”

“Cái gì cơ?!”

Nguyệt Tố khẽ giật mình, gương mặt tuyệt đẹp ửng đỏ, nổi giận nói: “Phương khách khanh, đùa như vậy không vui chút nào.”

Phương Tri Hành chân thành nói: “Ta không nói đùa, công pháp ta tu luyện cực kỳ đặc thù, cần ít nhất 10 lần Âm Dương Hòa Hợp, hơn nữa nhất định phải làm dưới đêm trăng tròn.”

Cậu ngửa đầu nhìn mái vòm mộ thất rồi thở dài: “Cho dù bây giờ cô đáp ứng Âm Dương Hòa Hợp cùng ta thì ở bên trong Cấm Khu tối tăm không ánh mặt trời này, chỉ sợ không có chút ý nghĩa nào.”

Nói xong, cậu lại lâm vào im lặng, mắt nhắm lại tự điều tức.

Ánh mắt Nguyệt Tố lấp lóe như có điều suy nghĩ.

Hồi lâu, cô đột nhiên hỏi: “Phương khách khanh, nếu ngươi hoàn thành Âm Dương Hòa Hợp thì nắm chắc mấy phần ngươi sẽ đột phá lên Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong.”

Phương Tri Hành lập tức mở mắt, đáp lại chắc như đinh đóng cột: “Ta tự tin 100%.”

Nguyệt Tố hơi mặc rồi nói khẽ: “Bên trong Cấm Khu Cực Âm có 1 chỗ trăng tròn chiếu sáng quanh năm.”

Phương Tri Hành nhếch đuôi lông mày, rửa tai lắng nghe.

Nguyệt Tố lại nhắm mắt, cố gắng bắt đầu điều tức.

Thấy thế, Phương Tri Hành nhếch miệng lộ ra nụ cười.

Chuyện Âm Dương Hòa Hợp có hy vọng rồi!

Trước khi kịp nhận ra thì khoảng 1 tiếng đã trôi qua.

Ầm!

Đột nhiên, cửa đá mộ thất bị hư hại nặng nề và hơi rung chuyển.

Bụi từ trên mái vòm rì rả rơi xuống.

Phương Tri Hành và Nguyệt Tố đồng thời mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa đá.

“Nhóm Trang trưởng lão tìm tới rồi, đến thật nhanh!”

Nguyệt Tố khẽ than.

Phương Tri Hành hỏi: “Cô hồi phục thế nào rồi?”

Nguyệt Tố trả lời: “Gần hồi phục được 7 phần công lực.”

Phương Tri Hành khá hơn 1 chút nhưng tình hình cũng không mấy khả quan.

Chủ yếu là vì đêm qua 2 người bọn họ duy trì tác chiến và làm tiêu hao quá nhiều.

Đổi lại lúc bình thường, với thân thể trẻ trung của 2 người đã sớm khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.

“Đi thôi.”

Nguyệt Tố dường như đã hạ quyết tâm gì đó, cô đứng dậy đi đến bên cạnh quan tài, mở 1 cửa ngầm ra và chui vào.

Phương Tri Hành đi theo.

Đằng sau cánh cửa ngầm là 1 lối đi bí mật chật hẹp, chỉ có thể thu nhỏ thân thể và bò đi.

Bọn họ 1 trước 1 sau bò được 200-300 mét, lúc này mới leo ra từ 1 đống cỏ hoang.

Phương Tri Hành hít thở bầu không khí tươi mới, lập tức nghe được từng tiếng nổ tung truyền đến từ phía sau.

Cậu quay đầu nhìn thì thấy bóng người nhốn nháo ngay phía trước phần mộ, bọn họ liên tục công kích cửa đá, định phá cửa đi vào.

“Cổng đá kia không dễ dàng bị công phá như vậy đâu, cứ để bọn họ bận bịu đi.”

Nguyệt Tố quay đầu rời đi, Phương Tri Hành lặng lẽ đuổi theo sau.

Hai người băng qua 1 vùng cỏ hoang bao la, tiếp đấy vượt qua cả 1 ngọn núi lớn hùng vĩ, lần nữa tiến vào 1 khu rừng sâu.

Nguyệt Tố đi dọc theo 1 lối mòn trong rừng, đi được 1 khoảng thời gian bằng 1 chén trà, cô đột nhiên ngừng lại.

Phương Tri Hành ngẩng đầu, đập vào mắt cậu là 1 hồ nước, rộng khoảng chừng ngàn mét.

Nước hồ đen nhánh trong suốt, đen như mực nước.

Phương Tri Hành phóng tầm mắt nhìn tới, rõ ràng nhìn thấy 1 vầng trăng tròn được phản chiếu trên mặt hồ.

Cậu khẽ giật mình, bỗng nhiên ngửa đầu lên nhìn trời.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0