Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 685 - Chương 686 - Đỉnh Phong

Chương 686 - Đỉnh phong
Chương 686 - Đỉnh phong

Quả nhiên!

Trên trời tối tăm mù mịt không có chút ánh sáng nào, lấy đâu ra ánh trăng?

Càng đừng nhắc đến bây giờ đang là ban ngày.

Nguyệt Tố giới thiệu: “Hồ này có tên là ‘hồ Ánh Nguyệt’, ý nghĩ như tên, trên mặt hồ phản chiếu ánh trăng tròn, cả ngày đều như thế, quanh năm không đổi.”

Phương Tri Hành cau mày nói: “Nhưng trên trời đâu có trăng sáng?”

Nguyệt Tố trầm ngâm nói: “Ta cũng từng hỏi lão tông chủ về vấn đề này, bà nói rằng trên trời có lẽ có mặt trăng, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.”

Phương Tri Hành nghe được cái hiểu cái không, cậu cũng không cách nào xác định trăng tròn trong hồ liệu có thể thỏa mãn điều kiện hay không.

Chỉ đành thử 1 lần thì mới biết được.

Phương Tri Hành nhìn Nguyệt Tố, nghiêm túc hỏi: “Việc này quan trọng, cô đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Sắc mặt Nguyệt Tố đỏ lựng, giọng điệu nhỏ nhưng rất kiên định: “Ta sẽ không hối hận.”

Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, trút bỏ quần áo, tiến vào trong hồ nước thanh tẩy thân thể.

Nguyệt Tố đỏ bừng mặt mũi, chậm rãi cởi quần áo và đi vào trong nước.

Hai người cùng ngâm mình trong nước.

Cầu treo kéo lên, cửa thành mở rộng!

Nước hồ êm đềm bỗng dập dờn, sóng dậy ầm ầm, cuồn cuộn.

Từng gợn sóng nối tiếp nhau chập chùng, xung kích toàn bộ mặt hồ.

[3, Tăng tư chất vào ngày trăng tròn (1/10)]

Bỗng nhiên, giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng.

Vừa xong 1 lần, Phương Tri Hành cảm thấy sảng khoái, tâm tình trong phút chốc cực vui vẻ.

“Tốt, lần nữa!”

Nước hồ càng thêm khuấy động, từng làn sóng nối tiếp nhau ve vuốt bờ hồ.

Thời gian trôi qua nhanh chóng!

Sau gần 4 tiếng!

Nương theo tiếng ầm vang dội, cửa đá mộ thất nặng nề ngã đập trên mặt đất, chia 5 xẻ 7.

Bụi tung mù mịt.

Trang trưởng lão và Công Tây Hùng sánh vai nhau đứng ngoài cửa mộ thất.

“Ninh Nguyệt Tố, ngươi đã hết đường trốn rồi.”

Trang trưởng lão hét về phía mộ thất tối tăm với khuôn mặt già nua lạnh lùng.

Không có ai đáp lại.

Chỉ có tiếng vọng của bà đáp lại.

Công Tây Hùng đốt que lửa rồi cong ngón tay búng ra.

Phù~

Que lửa bay giữa không trung tiến thẳng về phía trước, toàn bộ mộ thất lập tức sáng lên.

Hai người nhìn thật kỹ, cảnh tượng khiến họ trợn tròn mắt.

Bên trong mộ thất trống rỗng, đâu có bóng người nào?

“Người đâu rồi?”

Trang trưởng lão sốt ruột, bỗng quay đầu hằm hằm nhìn đồ đệ của mình, chất vấn: “Chẳng phải ngươi nói chắc như đinh đóng cột rằng Ninh Nguyệt Tố và Phương Tri Hành đã trốn vào trong mộ thất này cơ mà?”

Nữ tử trung niên cũng ngơ ngác, không thể nghĩ ra được gì, ả lần nữa biến thành đầu chó, liền nói: “Sư phụ bớt giận, để con ngửi mùi lại.”

Ả tiến vào mộ thất, tìm mùi ngửi tới ngửi lui.

Không bao lâu, ả đứng trước quan tài, ngẩng đầu lên nói: “Sư phụ, mùi của bọn họ biến mất tại chỗ này.”

Trang trưởng lão bước nhanh, nhìn quanh 1 vòng, trầm ngâm nói: “Có khả năng bọn họ trốn vào trong quan tài.”

Vừa dứt lời, bà giơ tay lên, ngang nhiên chưởng mạnh lên quan tài.

Rầm cạch~

Quan tài lập tức nổ tung, chia 5 xẻ 7.

Một thi thể được bảo tồn khá tốt bay ra.

Trang trưởng lão đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trong quan tài không hề giấu người, tức thì sững sờ tại chỗ.

Nữ tử đầu chó tặc lưỡi, kinh ngạc nói: “Không thể nào, rõ ràng mùi biến mất tại chỗ này, cái của của con không thể ngửi sai được.”

Ngược lại, Công Tây Hùng nghĩ ra điều gì đấy, nhắc nhở: “Phải chăng mộ thất này có cửa ngầm ư?”

Trang trưởng lão thay đổi sắc mặt, chợt cúi đầu nhìn rồi bước lên mặt đất đặt quan tài.

Đúng như dự đoán, bên dưới có âm thanh trống rỗng truyền đến.

“Phía dưới có mật đạo.”

Trang trưởng lão hít thật sâu, sắc mặt thay đổi nói: “Không ổn, có khả năng Ninh Nguyệt Tố và Phương Tri Hành đã sớm chạy khỏi nơi này, thậm chí là thoát khỏi Cấm Khu Cực Âm rồi.”

Công Tây Hùng lắc đầu nói: “Không có khả năng, lối vào đều bị người của chúng ta canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ không thể nào lặng lẽ chạy trốn khỏi đây được.”

Trang trưởng lão nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhanh chóng lấy lại tinh thần, phân phó nữ tử mặt chó: “Đồ nhi, mau theo dấu vết của bọn họ.”

Nữ tử mặt chó gỡ cửa ngầm ra và chui vào.

Một lát sau, ả quay trở lại, hô to: “Sư phụ, chỗ sâu trong mật đạo đã bị sập, nhất định là do bọn họ đã phá hủy.”

Trang trưởng lão phân tích: “Mật đạo không thể dài quá, lối ra nhất định ở gần phần mộ, có khả năng là ở phía sau phần mộ này.”

Nữ tử mặt chó gật đầu nói: “Được, vậy con ra ngoài ngửi mùi thử xem.”

Ả quay người chạy ra ngoài.

Trang trưởng lão chậm rãi đi theo ra ngoài, buồn bực nói: “Kế hoạch của chúng ta nghiêm mật như vậy, không ngờ rằng sự tình lại thay đổi bất ngờ.”

Công Tây Hùng cũng buồn bực mãi, căm hận nói: “Đều tại cái tên Phương Tri Hành kia đã làm hỏng đại sự của chúng ta.”

Nếu Phương Tri Hành không ngăn cản mạnh mẽ thì kế hoạch của bọn họ đã thành công từ lâu.

Ninh Nguyệt Tố sẽ rơi vào tay gã, bị gã chà đạp và hành hạ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0