Chương 687 - Đỉnh phong (2)
Phương Tri Hành cũng sẽ bị giá họa là hung thủ.
Tất cả mọi người có thể đạt được điều mình muốn và có 1 tương lai tốt đẹp.
Nhưng không ngờ...
Khoảng nửa tiếng sau, nữ tử mặt chó bỗng nhiên hô to: “Ở đây, ta ngửi thấy rồi!”
Đám người Trang trưởng lão lập tức giữ vững tinh thần.
Sau đó, bọn họ đi theo nữ tử mặt chó suốt chặng đường.
Có điều, Phương Tri Hành và Ninh Nguyệt Tố đi vừa nhanh vừa vội nên khí tức lưu lại cực kỳ yếu ớt.
Dù khứu giác của nữ tử mặt chó rất ghê gớm nhưng hiệu suất truy tung vẫn thấp, vừa đi vừa dừng, tốc độ chậm như rùa bò.
[3, Đã hoàn thành tăng tư chất.]
[Đã hoàn thành điều kiện để đạt tới Lục Hư Huyền Công tầng thứ 4 viên mãn, có thăng cấp hay không?]
Phương Tri Hành suýt chút cảm thấy sung sướng đến chết đi được, cậu ôm Ninh Nguyệt Tố đến ven bờ hồ, đặt cô nằm xuống.
Liên tiếp 10 lần Âm Dương H Hợp, suýt chút nữa là chơi hỏng luôn Ninh Nguyệt Tố.
Cũng may cô là cao thủ Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ, thân thể vô cùng tráng kiện nên đã chống đỡ được xung kích dã man của Phương Tri Hành.
Âm Dương Hòa Hợp hoàn thành viên mãn.
“Cô nghỉ ngơi lát đi, giờ ta bắt đầu đột phát lên Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong.”
Phương Tri Hành hôn nhẹ vào trán cô, dịu dàng nói.
“Được.”
Ninh Nguyệt Tố thở hổn hển, lấy quần áo mặc lên người.
Phương Tri Hành tự mình đi đến gốc đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
“Thăng cấp!”
Một ý niệm, toàn thân Phương Tri Hành chấn động, 4 màu ánh sáng hiển hiện trên thân cậu, quanh quẩn mãi không tiêu tan.
Bốn màu ánh sáng tản mát ra khí tức không tốt, đại biểu cho Huyết Hư, Khí Hư, Thận Hư, Tỳ Hư!
Ngay sau đó, bên ngoài thân thể cậu lại phát ra khí tức màu xám và màu trắng nữa.
Âm Hư!
Dương Hư!
Sáu loại khí tức xông lên giống như mãng xà 6 đầu quấn quanh thân thể Phương Tri Hành, nó như thể hung thần ác sát nhắm vào con người mà nuốt chửng.
Cách đó không xa, Ninh Nguyệt Tố cảm nhận được điều gì đấy, xoay đầu lại, ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi.
“Khí tức thật đáng sợ!”
Cô cảm giác 6 màu ánh sáng kia cực kỳ nguy hiểm, một khi chạm phải sẽ gây nên tổn thương rất lớn cho thân thể.
Một giây sau!
Sáu loại khí tức bỗng nhiên tụ tập trên đỉnh đầu Phương Tri Hành, quấn quýt lấy nhau, triển khai chém giết.
Cảnh tượng đấy thật giống 6 con mãng xà khác màu sắc quấn lấy nhau, để lộ ra răng nanh, điên cuồng cắn xé đối phương.
Thời gian dần qua, 6 con mãng xà lần lượt biến mất.
Sáu màu sắc: vàng, xanh lục, đỏ, trắng, xám, nâu trộn lẫn vào nhau, dung hợp làm 1, cuối cùng hoàn toàn chuyển thành màu đen.
Đây chính là Lục Hư Chi Khí!
Chỉ khi tu luyện <Lục Hư Huyền Công đến cảnh giới viên mãn thì mới có thể ngưng luyện ra Lục Hư Chi Khí này.
Khí tức đen ngưng tụ thành 1 hình tròn to lớn, chậm rãi rơi xuống.
Phương Tri Hành bỗng mở mắt ra, ngẩng đầu lên và há mồm khẽ hút.
Rột!
Khí tức đen khổng lồ tràn hết vào miệng Phương Tri Hành.
[Lục Hư Huyền Công Hóa Yêu tầng 4 viên mãn]
[Kỹ năng bộc phát: Tử Hải Ôn Triều Lục Hư Long (Lv4)]
Phương Tri Hành thở ra thật dài, giơ tay lên siết chặt nắm đấm.
Tức thì, cậu cảm nhận được 1 cỗ sức mạnh dồi dào bạo phát gần 96 vạn cân!
Giới hạn cao nhất của Cửu Ngưu cảnh là 100 ngưu!
Phương Tri Hành tu luyện Lục Hư Huyền Công đến viên mãn, tu vi đạt tới Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong, sức mạnh đạt đến hơn 96 ngưu!
“Ừm, cũng được.”
Phương Tri Hành gật đầu, mặt lộ vẻ hài lòng.
Ninh Nguyệt Tố bước tới, thấy vậy, phấn chấn: “Ngươi thành công rồi à?”
Phương Tri Hành gật đầu, vui vẻ cười nói: “Hết thảy đều nhờ có cô.”
Ninh Nguyệt Tố không khỏi cười thẹn thùng, cô và Phương Tri Hành Âm Dương Hòa Hợp không hề thiệt thòi, ngược lại có nhiều ích lợi.
Cô cảm giác tu vi của mình hơi thả lỏng, hẳn là rất nhanh sẽ đạt đến Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong.
“Hay cho 1 đôi cẩu nam nữ!”
Bỗng nhiên, 1 tiếng gầm thét truyền đến.
Trang trưởng lão dẫn theo đám người hùng hổ đuổi đến.
Công Tây Hùng lạnh lùng liếc nhìn, phát hiện Phương Tri Hành không mảnh vải che thân, Ninh Nguyệt Tố đầu tóc rối bời và ướt sũng, lập tức giận tím mặt.
“Phương Tri Hành, nữ nhân ta nhìn trúng mà ngươi cũng dám ăn ư?”
Công Tây Hùng tức chết đi được, nghiến răng nghiến lợi.
Gã vẫn luôn bị ám ảnh với Ninh Nguyệt Tố và muốn ngủ với cô từ lâu, vì thế, gã không tiếc dụ dỗ Trang Đạo Nga.
Nhưng bất luận gã có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng con vịt đã đun sôi thế mà cứ vậy bay mất.
Tên tiểu tử Phương Tri Hành này lại nhanh chân đến t!ớc
Lúc này, Công Tây Hùng cảm giác như mình bị cắm sừng, thẹn quá hóa giận.
“Giết!”
Công Tây Hùng tức nổ đom đóm mắt, gào rú như dã thú.
Đám người nhanh chóng tản ra, vây tròn quanh 2 người họ, ai nấy đều đằng đằng sát khí.
Nói thật, bọn họ truy tung Phương Tri Hành và Ninh Nguyệt Tố đã sắp 1 ngày, bôn ba mệt nhọc đến nỗi cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, tức sôi ruột sôi gan.