Chương 688 - Đỉnh phong (3)
Nhưng bọn họ không ngờ rằng 2 kẻ Phương, Ninh này lại trốn ở đây động phòng hoa chúc, tận hưởng sự sung sướng.
Mẹ nó, thế này chẳng phải là đang sỉ nhục người khác ư?
“Đáng bị giết!”
Đám người không khỏi nổi trận lôi đình, sát ý sôi sục.
Với tình cảnh này, Ninh Nguyệt Tố mím chặt môi, hàng mày mỹ miều cau lại, khuôn mặt ngưng trọng.
Cô bị Phương Tri Hành chơi hỏng rồi, 2 chân nhũn ra đi không nổi, sức chiến đấu giảm mạnh thì còn đánh thế nào?
“Không sao, 1 mình ta là đủ rồi.”
Bỗng nhiên, Phương Tri Hành truyền âm.
Vẻ tự tin hiện rõ trên mặt cậu cùng với nụ cười mạnh mẽ.
Thấy vậy, Ninh Nguyệt Tố không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, mặt lộ vẻ chờ mong.
Phương Tri Hành bước ra, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu vô tận, sát ý lạnh lùng như có thực chất.
Cậu thở ra 1 ngụm khí trắng, thản nhiên cười nói: “Tới đây, xem ta đánh chết các ngươi như thế nào!”
“Con mẹ mày, ngươi phát ngôn điên cuồng cái gì!”
Một nam tử trung niên thuộc thị tộc Công Tây bước ra, toàn thân hắn bành trướng mạnh mẽ.
...
Trong giây lát, thân thể hắn trở nên cao hơn 8 mét, cồng kềnh dị thường.
Khuôn mặt của hắn thay đổi nhiều nhất, mũi dài ra, lỗ tai biến lớn, 2 chiếc răng nanh khủng từ trong miệng duỗi ra chĩa lên trời.
Không lâu sau, nam tử trung niên thuộc thị tốc Công Tây trở thành 1 con voi khổng lồ hình người.
Thần công gia truyền của thị tộc Công Tây là <Bạch Tượng Phiên Thiên Quyết>.
Thần công này tuyệt luân kỳ dị, vật tổ hình dung là 1 con voi trắng vô cùng to lớn.
Sau khi tộc nhân Công Tây Hóa Yêu, chẳng những da dày thịt béo mà lực phòng ngự cực mạnh, sức mạnh vô cùng cường đại vượt quá mức tưởng tượng.
“Hãy nhớ kỹ, ngươi sắp chết trong tay Công Tây Cương ta.”
Nam tử trung niên cười dữ tợn, hếch cái mũi dài lên cao, rống lên đầy uy vũ bá khí, không ai bì nổi.
“Công Tây Cương?”
Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới: “Một kẻ sắp chết thì cần gì phải báo danh tính?”
Cậu bước ra, dưới chân bỗng nhiên phun ra 1 lượng lớn khí tức đen, sền sệt như nước, cuồn cuộn như sóng cả, khuếch tán ra 4 phương 8 hướng.
Trong lúc đó, thủy triều màu đen trải rộng ra, chớp mắt đã lan tràn đến chân Công Tây Cương.
Nó giống như 1 đại dương hắc ám, sền sệt nặng nề, tử khí âm u.
“Đây là thứ gì?”
Công Tây Cương cúi đầu xuống, chỉ thấy 2 chân lạnh buốt như thể đang đứng trong nước.
Công Tây Cương cũng được coi là hiểu nhiều biết rộng nhưng hắn chưa từng thấy qua hình thái Hoas Yêu giống như hắc thủy thế này.
Trong lúc nhất thời hắn không biết phải làm sao.
Tình cảnh này!
Công Tây Hùng cau mày, kinh ngạc nói: “Trang trưởng lão, ngài thông kim bác cổ có nhận ra đây là võ công gì không?”
Ánh mắt Trang Đạo Nga chớp động, chậm chạp nói: “Tuyệt học của Lục Hư tông có lẽ là Lục Hư Phù Sinh Kiếm, có điều, ta nghe đồn công pháp trấn phái chân chính vẫn luôn là Lục Hư Huyền Công, một khi tu luyện viên mãn công pháp này sẽ có khả năng ngưng luyện ra Lục Hư Chi Khí kinh khủng, đoạt tính mạng người dễ như trở bàn tay.”
Công Tây Hùng cau mày nói: “Chẳng lẽ hắc thủy kia chính là Lục Hư Chi Khí?”
“Khó nói lắm.”
Trang Đạo Nga nhất thời cũng khó có thể kết luận: “Nghe đồn Lục Hư Huyền Công thâm sâu khó lường, rất khó lĩnh ngộ đến nỗi các môn nhân của Lục Hư tông đều không luyện thành môn tuyệt học này nên mới đổi sang luyện kiếm pháp.”
Nghe vậy, Công Tây Hùng không khỏi hừ lạnh lùng và nói: “Mặc kệ hắn có tuyệt học gì, chẳng lẽ còn mạnh hơn cả thần công tổ truyền môn phiệt thế gia ta hay sao?”
Hai người trò chuyện công khai, Công Tây Cương nghe xong, sự kiêu ngạo trong lòng hắn dâng lên, bật cười nói: “Cho dù hắn có Lục Hư Chi Khí thì sao, có địch lại nổi voi thánh lật trời của thị công Công Tây bọn ta không?”
Mũi dài hếch lên, thổi khí quanh mình.
Phù phù!
Cuồng phong cuồn cuộn, hắc thủy tụ lại rồi lập tức giải tán.
Trong nháy mắt, Công Tay Cương dọn sạch 1 vùng không gian lớn.
Thấy thế, Công Tây Cương càng thêm chắc chắn rằng Lục Hư Chi Khí chỉ thường thôi.
“Ủa, không đúng!”
Công Tây Cương đột nhiên nhận ra điểm khác lạ, cây cỏ ven hồ Ánh Nguyệt tươi tốt, hoa mọc khắp nơi trên mặt đất.
Hắn cũng giẫm lên 1 mảnh hoa cỏ rồi mới đến đây.
Vậy mà giờ phút này, dưới chân hắn lại trụi lủi, toàn bộ cỏ cây đều chết héo, sinh linh bị diệt!
Công Tây Cương dáo dác nhìn quanh thì thấy tất cả hoa cỏ ở phía rìa hắc thủy đều khô héo với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt mọi vật đều chết hết, không có ngoại lệ.
Bất thình lình, 1 cảm giác đau đớn truyền đến từ 2 chân hắn.
Công Tây Cương cúi đầu nhìn lại, lan da chỗ cổ chân bị hắc thủy chạm đến bắt đầu thối rữa.
Giống như bị bệnh phù chân nghiêm trọng, da bong ra từng lớp, máu thịt liên tục phập phồng và nhúc nhích.
“A, cái này?!”
Công Tây Cương kinh hãi biến sắc, lúc này mới thoáng cảm thấy có 1 khí tức ớn lạnh mơ hồ từ dưới cổ chân đang tung hoành ngang dọc trong cơ thể mình, như thể virus đáng sợ nhất đang điên cuồng khuếch tán, lây lan và giết chết mỗi tế bào 1 lây nhiễm.