Chương 692 - Cực hạn
“Cho ta à?”
Ninh Nguyệt Tố không khỏi phấn chấn tinh thần, trên dung nhan tuyệt đẹp tràn đầy vẻ vui mừng, tình cảm bộc lộ trong lời nói.
Nhưng hài lòng thì hài lòng, chiến lợi phẩm cuối cùng là của Phương Tri Hành.
Nếu không có cậu ngăn cơn sóng dữ, lấy sức một mình giết lung tung 26 tên Cửu Ngưu cảnh, chỉ sợ lúc này Ninh Nguyệt Tố đã rơi vào trong ma chưởng của Công Tây Hùng, muốn sống không được muốn chết không xong, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Phương Tri Hành cười nói: “Không có sự trợ giúp của cô, chắc chắn ta không lên Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong được, công lao đương nhiên có hơn nửa là của cô.
Còn nữa, Sát Âm Chùy dù sao cũng là bảo vật trấn phái của Cực Âm tông cô, ta cầm trong tay cũng không dùng được.”
Ninh Nguyệt Tố hé miệng mỉm cười, vui vẻ nói: “Được, vậy thì ta nhận ân tình này của ngươi vậy.”
Phương Tri Hành mỉm cười, xoay người đi tới bên hồ, lộ ra mười cái xúc tu máu thăm dò sờ soạng dưới đáy hồ trong chốc lát.
Không bao lâu sau, xúc tu máu cuốn một cái, bắt được thứ gì đó, tiện đà vọt ra khỏi mặt nước.
Chính là một cái ngà voi trắng.
Bảo bối trấn tộc của thị tộc Công Tây - “Chuyết Nha”!
Phương Tri Hành dùng cả hai tay nâng ngà voi trắng lên, cẩn thận trông coi.
Toàn thân ngà voi trắng như tuyết, mặt ngoài thô ráp, trải rộng hoa văn đinh ốc, bên trong ôn nhuận như ngọc, mật độ xương cực cao.
“Ngà voi trắng là binh khí cấp 4, phối hợp sử dụng với <Bạch Tượng Phiên Thiên Quyết>, uy lực vô cùng lớn...”
Phương Tri Hành có ấn tượng cực kỳ khắc sâu đối với cái này. Nếu không cậu sở hữu sức lực lớn 100 ngưu thì tuyệt đối không thể chống đỡ được cú đẩy ban nãy của ngà voi trắng.
“Ta có thể khống chế bảo vật này không?”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, cậu nắm giữ 5 môn công pháp Hóa Yêu, ngược lại có thể thử từng cái một.
Huyết Ẩm Ma Đao không được, Bách Độc Thần Công cũng không xứng.
Độ phù hợp của Lục Hư Huyền Công không cao.
Nhưng khi Phương Tri Hành thi triển Ngọc Lân Phá, ngà voi trắng đột nhiên có phản ứng, cấp tốc tăng vọt.
Phương Tri Hành mừng rỡ, vui mừng nhướng mày.
Ngọc Lân Phá là võ công hệ Huyền Quy, trọng ở phòng ngự, không thể phá vỡ.
Mà ngà voi trắng thì lại là công thủ gồm nhiều mặt, chí ít có một mặt là phù hợp.
Kế tiếp, Phương Tri Hành lại thử Thiên La Hóa Huyết Công.
Vừa thử cái là thôi luôn. Ngà voi trắng phản ứng kịch liệt, trong chớp mắt đã tăng trưởng mạnh mẽ, bành trướng đến dài hơn 40 mét như bị thổi hơi.
Tốc độ biến hóa nhanh như vậy, hoàn toàn không thua gì lúc Công Tây Hùng sử dụng nó.
“Tấm tắc, không ngờ Thiên La Hóa Huyết thế mà cũng phù hợp với ngà voi trắng.”
Phương Tri Hành than khẽ.
Nhìn thấy tình hình này, Ninh Nguyệt Tố trầm ngâm nói: “Chuyết Nha của thị tộc Công Tây cương mãnh cực kỳ, hẳn là thích hợp đại bộ phận công pháp Hóa Yêu hệ Cự Hùng sử dụng.”
Phương Tri Hành nhướng mày nói: “Nó tên Chuyết Nha à?”
Ninh Nguyệt Tố gật đầu nói: “Có nghe đồn nói, pháp môn khống chế Chuyết Nha mạnh mẽ nhất ẩn nấu trong hai chữ ‘Tàng Chuyết’, nhưng cụ thể làm thế nào, chỉ sợ chỉ có người của thị tộc Công Tây rõ ràng.”
Trong lòng Phương Tri Hành hiểu ra. Nhắc tới cái này, cậu không khỏi hỏi: “Lần này thị tộc Công Tây đã chết mất 20 Cửu Ngưu cảnh, trong gia tộc đó còn có cao thủ khác không?”
Ninh Nguyệt Tố chậm rãi nói: “Một gia tộc có thể bồi dưỡng được 20 Cửu Ngưu cảnh đã gọi là danh môn hào tộc rồi. Lúc này đây thị tộc Công Tây thương gân động cốt, tinh nhuệ của bộ tộc bị diệt sạch.”
Phương Tri Hành gật đầu, thân hình lập tức thu nhỏ lại, khôi phục như thường, tiện tay thu hồi Chuyết Nha.
Hai người rời khỏi hồ Ánh Nguyệt, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Trong lúc không biết, bọn họ đã đi tới bờ sông, đi thuyền qua sông.
Đến bờ bên kia!
Một đám người bày trận sẵn sàng đón quân địch, bọn họ vừa nhìn thấy Ninh Nguyệt Tố thì nhất thời rối loạn lên.
Ánh mắt Ninh Nguyệt Tố đảo qua, tầm mắt đã rơi lên người một phụ nhân trung niên mặc áo tím.
Phương Tri Hành cũng quét mắt lướt qua một phen, đột nhiên đón nhận một ánh mắt đầy phẫn hận.
Người nọ chính là Vương Kim Hùng.
Ở không xa phía sau Vương Kim Hùng, có một thiếu niên bị đánh mặt mũi bầm dập trước mắt hư hao hoàn toàn, không phải Đồng Nam thì là ai.
Đồng Nam bị trói gô, ngâm trong một cái hồ.
“Đoạn trưởng lão, nhìn thấy ta, vì sao không quỳ?”
Ninh Nguyệt Tố mở miệng với giọng điệu lãnh đạm.
Phụ nhân áo tím nhất thời kinh ngạc nghi ngờ không thôi. Bà ta là một trong những tâm phúc của Trang Đạo Nga, tự nhiên cũng tham dự lần mưu phản này.
Do dự sau một lúc, phụ nhân áo tím lạnh lùng nói: “Xin lỗi Nguyệt Tố, ta không thể thả ngươi rời đi.”
Khóe miệng Ninh Nguyệt Tố hơi cong lên, hỏi ngược lại: “Ha, tại sao thế?”
Phụ nhân áo tím hừ lạnh, bèn nói: “Không vì cái gì cả, mọi người chỉ là không phục ngươi mà thôi.
Ngươi vốn chỉ là thị nữ bên cạnh lão tông chủ, một kẻ ti tiện mà thôi.