Chương 699 - Khiếp sợ (2)
Phạm Chính Luân cười nói: "Các vị, hôm nay Phương khách khanh sẽ dùng võ kết bạn, bất kỳ ai cũng có thể khiêu chiến với hắn, không phân biệt cao thấp, chỉ phân sinh tử. Đương nhiên, lão hủ khuyên dưới Cửu Ngưu cảnh thì đừng đến góp vui."
Vừa dứt lời!
Trên khán đài đột nhiên có một bóng dáng vọt lên, dùng động tác tiêu sái đáp xuống phía đối diện Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành liếc nhìn đối phương, nam tử trung niên để chòm râu lớn, cao lớn thô kệch, hở ngực lộ nhũ.
Trên cổ và vai của người đó có một vết sẹo dữ tợn.
Trung niên cường tráng ho khan, hất cằm lên, có biểu cảm lợi hại, chắp tay, cất cao giọng nói: "Tại hạ là Ân Xử Cung của ‘Chiết Nhạn môn’."
Phương Tri Hành hơi ngây ra, chợt ý thức được người này không phải là người của bát đại môn phái.
Chiết Nhạn môn dường như là môn phái nhị lưu, nội tình nông cạn, không có tư cách xếp vào thập đại môn phái.
Nhưng rất rõ ràng, Ân Xử Cung không chờ đợi được mà muốn lộ diện, có lẽ là vì muốn rạng danh.
Phương Tri Hành không quan tâm hắn muốn làm gì, nếu người ta đã có gan lên đài thì cậu chỉ có thể nghênh chiến thôi.
"Mời!"
Phương Tri Hành không phí lời vô ích, cơ thể khôi ngô đột nhiên tăng vọt.
Ân Xử Cung thấy vậy cũng không dám khinh thường, hắn hít sâu, toàn thân nhanh chóng bành trướng.
Phía sau lưng hắn nhúc nhích một trận, hai xương bả vai khua lên cao, kéo dài về phía bầu trời.
Chốc lát sau, cơ thể của Ân Xử Cung dài hơn 3 mét, không phải to lớn cho lắm.
Nhưng sau lưng mọc ra đôi cánh bằng thịt dài hơn 5 mét, rộng lớn dị thường.
Rìa của cánh sắc bén như trường kiếm hiện ra hàn quang của kim loại lạnh.
Xì!
Ân Xử Cung nhanh chóng đập cánh bay lên trời.
Đài diễn võ lộ thiên, không có mái vòm che.
Ân Xử Cung có thể tự do bay lượn, hắn hưng phấn lượn một vòng, xẹt qua đỉnh đầu mọi người trên khán đài, dẫn tới mọi người reo hò kêu to.
Phương Tri Hành nhướng mày, không ngờ đối thủ đầu tiên lại biết bay.
Cậu vẫn còn nhớ kỹ Quỷ Đao Lưng Gù Tân Triển Hồng, gặp phải một con dơi nữ biết bay, không làm gì được người ta, buồn bực muốn chết.
"Người này tới làm khó ta à?"
Phương Tri Hành cười lạnh, thân thể tăng vọt hơn 10 mét, phía sau mọc lên 10 xúc tu huyết sắc.
Mỗi xúc tu huyết sắc dài khoảng 12 mét, tráng kiện như cự mãng, nhẹ nhàng bay múa, chấn động đến mức không khí vặn vẹo biến hình.
Hình thái hóa yêu của Phương Tri Hành tản ra uy áp không gì sánh bằng, làm người ta kinh ngạc run rẩy.
Tình cảnh này khiến mọi người không khỏi choáng váng.
Ân Xử Cung dừng gấp, treo trên không phía đỉnh đầu của Phương Tri Hành.
Hắn trừng to mắt nhìn 10 xúc tu huyết sắc, lông mày không khỏi nhíu thành một cục, trên khuôn mặt mọc đầy lông chim, lông chim trở nên rối loạn.
"Đánh trước chiếm được lợi thế, ăn ta một ‘phản đòn nuốt’!"
Ân Xử Cung lao đầu về phía Phương Tri Hành, đôi cánh như kiếm cắt đứt không khí, cắt ra hai kiếm khí hình quạt mắt thường có thể thấy.
"Chém!"
Ân Xử Cung không giữ lại chút gì, kiếm khí bắn ra, hoành tráng ùn ùn kéo đến che phủ mặt đất.
Ánh mắt Phương Tri Hành khinh miệt, từ lâu đã nhìn thấu lai lịch của Ân Xử Cung, một Cửu Ngưu cảnh trung kỳ mà thôi.
Cậu nâng một xúc tu huyết sắc lên, vung về phía hư không, chấn động!
Rầm!
Không khí chợt bạo loạn, giống như long trời lở đất.
Thiên La Bạo Sát Kình khủng bố bắn ra ngoài, khuấy không khí khiến nó ngưng tụ thành cơn lốc, xông thẳng lên trời giống như dời sông lấp biển.
Kiếm khí mặt quạt trong nháy mắt tan vỡ.
Cơn lốc thế không thể đỡ, đón đầu vọt tới điểu nhân Ân Xử Cung.
"Hả, cái này!"
Ân Xử Cung quá sợ hãi, chợt quay đầu chuyển hướng cố gắng thoát khỏi cơn lốc.
Đáng tiếc, cơn lốc quá nhanh, cũng quá mạnh!
Cả người hắn bị cơn lốc quét trúng, nuốt chửng.
Trong chớp mắt, đôi cánh của hắn bị xé nát, toàn thân nứt ra, cuối cùng nổ tung.
Đùng!
Mưa máu rơi lả tả khắp bầu trời, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Trong ánh mắt rung động của mọi người, Phương Tri Hành đứng ở trong cơn mưa máu, thậm chí không thèm nhấc chân.
Toàn hiện trường yên tĩnh lại. Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Sau đó, tiếng ồn ào vang động cả bầu trời!
"Ôi vãi nồi, giết trong nháy mắt đó!"
"Thực lực của Ân Xử Cung được lắm mà, sao không chịu nổi một kích thế?"
"Phương Tri Hành quá mạnh mẽ, danh bất hư truyền, khó trách Công Tây Hùng lại bỏ mạng trong tay hắn!"
"Thằng nhóc này giỏi đấy, thật không đơn giản!"
...
Khán đài trở nên sôi trào, tâm trạng chấn động đốt lên trong mỗi người.
"Ừ, được lắm."
Cơ Tương Quân thản nhiên ngồi trên khán đài, cô lộ ra vẻ hài lòng với kết quả trận đấu đầu tiên.
"Hừ..."
Hai mắt La Khắc Kỷ híp lại, biểu cảm trên mặt hơi cứng ngắc.
Hô hấp Đổng Mẫn Châu ngưng trệ, kinh ngạc nói: "Người này thật sự là Phương Tri Hành à? Trong 10 năm ngắn ngủi, sao hắn trở nên mạnh như vậy?"
Lư Huyền Tích trừng to mắt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt khó có thể tin.