Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 719 - Chương 720 - Đói Khát (3)

Chương 720 - Đói khát (3)
Chương 720 - Đói khát (3)

Lúc này, chỗ tốt của tu luyện Thiên La Hoá Huyết Công đã hiện ra, vận chuyển khí huyết, miệng vết thương có thể nhanh chóng khép lại.

Đương nhiên, trước đó Phương Tri Hành dựa vào tái tạo thân thể, chưa từng vận công chữa thương, đây là lần đầu tiên.

Không qua bao lâu, miệng vết thương trên đùi đã cầm máu.

Chỗ bầm tím trên ngực cũng tan đi hơn phân nửa, màu da trở nên hồng nhuận.

Cảm giác đau đớn trong cơ thể lại rút đi giống như thủy triều.

Phương Tri Hành phun ra một ngụm khí dơ, hai chân bắn ra, muốn đứng lên.

“Thương thế khôi phục rất nhanh.”

Phương Tri Hành than khẽ.

Sau đó, cậu tìm một vòng ở phụ cận, không phát hiện Ninh Nguyệt Tố.

“Ta ra ngoài rồi, cô đã đi đâu?”

Phương Tri Hành nhíu mày thành một cục, sau khi suy tư một lát thì cậu đi ra khỏi rừng hoang.

Không lâu, trên một một đường đá, Phương Tri Hành nhìn thấy hai nam đệ tử Cực Âm tông, lập tức đi qua.

“Ngươi, ngươi...”

Hai người đó vừa nhìn thấy Phương Tri Hành, kinh ngạc không thôi, hỏi: “Ngươi là ai, tại sao không mặc quần áo?”

Phương Tri Hành hỏi: “Hiện tại là canh giờ gì?”

Một thanh niên trả lời: “Trời sắp tối rồi, bọn ta đang muốn rời khỏi Cấm Khu.”

Phương Tri Hành hơi im lặng, nhìn dáng người của một thanh niên khác khá vạm vỡ, dặn dò: “Cởi quần áo của ngươi ra.”

Thanh niên vạm vỡ trừng mắt nói: “Dựa vào cái gì?”

Phương Tri Hành nắm chặt nắm tay, tùy ý đánh sang một bên.

Ầm!

Một mỏm núi khá nhỏ bên đường nổ tung, khói bụi cuồn cuộn.

Đợi cho khói bụi tán đi, đỉnh núi biến mất không thấy, có thêm một cái hố to.

Ừng ực ~

Thanh niên vạm vỡ nuốt nước miếng, vội vàng cởi quần áo trên người.

Lúc này, một người khác đột nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiền bối, chân của ngài làm sao vậy, phồng lên một cái bướu thật lớn?”

Phương Tri Hành cúi đầu nhìn lại, trong lòng nhất thời lộp bộp.

Trên đùi phải nhô lên một bướu thịt to cỡ nắm tay.

Vị trí bướu thịt chính là nơi trước đó bị thương.

Phương Tri Hành không khỏi ngừng hô hấp, sau đó cậu cắn răng, không có bất kỳ chần chờ, dùng tay làm đao.

Xì xì!

Bướu thịt cùng với một khối máu thịt lớn chung quanh bị đào ra.

Hai thanh niên tập trung nhìn, bị dọa nhảy dựng, da đầu cũng tê rần.

Trời mẹ ơi!

Kinh khủng quá, thật hung tàn, cắt thịt chữa thương, xương đùi cũng lộ ra.

Tình cảnh này...

Mặt mũi thanh niên vạm vỡ trắng bệch, ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng hai tay nâng quần áo lên đưa qua.

Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, nhận lấy quần áo, thân hình nhoáng cái, chợt biến mất tại chỗ.

Hai thanh niên ngây ngốc tại chỗ, liếc nhìn nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, một bóng dáng thoát ra khỏi lối vào Cấm Khu, không lên bất kỳ tạm dừng, một đường rời khỏi Cực Âm tông.

Bên ngoài trời đang mưa, tí tách tí tách.

Không qua bao lâu, màn đêm buông xuống, cùng với tiếng sấm chớp, mưa càng rơi càng lớn.

Phương Tri Hành đội mưa đi, xuyên qua một vùng núi rừng.

Phía trước xuất hiện một ngọn núi nhỏ cao trăm mét.

Cậu đi đến chân núi, một quyền đánh lên vách tường nham thạch.

Đùng!

Vách tường nham thạch vỡ ra một lỗ thủng lớn, hình thành một sơn động.

Phương Tri Hành tiến vào trong động, ngồi xuống.

Lúc này, đùi phải của cậu sớm đã ngừng chảy máu.

Quỷ dị chính là chẳng những không đổ máu, ngay cả thịt bị lóc xuống cũng nhanh chóng mọc trở lại.

Rõ ràng lóc xuống một miếng thịt lớn như vậy...

Thể xác và tinh thần của Phương Tri Hành đều mệt mỏi, mí mắt luôn đánh nhau, cậu không chống đỡ nổi đành nhắm mắt, ngã đầu ngủ mất.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Tia nắng ban mai chiếu vào trong sơn động.

Phương Tri Hành chớp mắt, tỉnh lại.

Không khí tươi mới tràn vào miệng mũi của cậu.

Phương Tri Hành thong thả mở to mắt, nhất thời cảm giác đói khát dữ dội.

Cậu xoa bụng, lỗ tai vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh gì, thật sự điếc rồi.

Sau đó, cậu cúi đầu nhìn về phía đùi phải.

Vừa nhìn, biểu cảm trên mặt cậu hoàn toàn cứng lại.

Trên đùi phải mọc ra một cái bướu thịt to hơn, giống như một chùm nho Cự Phong treo trên đùi.

Hô hấp Phương Tri Hành ngưng trệ, sắc mặt nhanh chóng trở nên vô cùng khó coi.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy trên ngực cũng phồng lên, vén áo lên nhìn.

Trên ngực trái nhô lên một bướu thịt, to ước chừng cỡ nắm tay.

“Mé...”

Khóe miệng Phương Tri Hành co giật, đứng lên, đột nhiên lại cảm giác sau thắt lưng có vấn đề.

Cậu sờ thử, quả nhiên.

Trên lưng cũng mọc ra một bướu thịt, còn to hơn nắm tay một vòng.

Ba bướu thịt giống như tế bào ung thư điên cuồng sinh trưởng.

Phương Tri Hành nháy mắt hiểu được tại sao bản thân đói khát như thế.

“Xem ra, ta bị những tổ chức máu thịt đó ăn mòn rồi.”

Phương Tri Hành hít sâu, cũng không có bất kỳ kinh hoảng nào.

Chỉ cần cậu gom đủ một vài nguyên liệu, có thể tái tạo thân thể.

Mọi thứ đều sẽ khôi phục nguyên dạng.

“Đi đâu làm nguyên liệu đây?”

Phương Tri Hành quay đầu nhìn Cực Âm tông.

Chỉ cần cậu trở về Cực Âm tông, chắc có thể thoải mái lấy được nguyên liệu mà cậu cần.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0