Chương 719 - Đói khát (2)
“Nhất định là vừa rồi nổ tung, màng tai của ta bị thủng rồi...”
Trái tim Phương Tri Hành trở nên nặng nề, bản thân ở trong bóng tối, mắt không thấy cũng thôi đi, hiện tại còn bị điếc.
Không lâu, một luồng kình phong đột nhiên đánh úp lại.
Phương Tri Hành không ngần ngại, 10 xúc tu huyết sắc đồng loạt chấn động.
Ầm ~
Trong đó một xúc tu huyết sắc quét phải cái gì đó, đánh bay nó!
Nhưng theo sát sau đó, xung quanh có càng nhiều kình phong khiến người ta sợ hãi đánh tới.
“Tử Hải Ôn Triều!”
Phương Tri Hành thở một hơi, giậm chân, lượng lớn hắc thủy phun ra từ lòng bàn chân cậu.
Không dừng ở đây, tiếp theo cậu lại thả ra “Đồ Độc Chi Vụ”.
Hắc thủy và khói độc điên cuồng bắt đầu tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, bao phủ một vùng.
10 xúc tu huyết sắc quét lung tung, mặc kệ có thể quét trúng hay không.
Chỉ cần huyết thi ở phụ cận, kình lực bạo sát sẽ có thể tổn thương tới đối phương.
Phương Tri Hành phát thần uy lớn như vậy, gần như là bộc phát toàn bộ sức mạnh, dựng sào thấy bóng.
Kình phong xung quanh nhanh chóng biến mất.
Phương Tri Hành thở hổn hển, từng bước đi về phía trước, dùng xúc tu để dò đường.
Cậu phải nhanh chóng tìm được vị trí của đài đá.
Mặc kệ Ninh Nguyệt Tố thành công hay chưa, bản thân cậu cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi thử.
Đây có thể là đường sống duy nhất của cậu!
Nhưng mà...
Mới vừa đi ra vài bước, Phương Tri Hành đột nhiên cảm giác không đúng.
Hai chân dị cực kỳ nặng nề, dường như bị cái gì kéo lại.
Cậu vươn tay sờ thử, sắc mặt nhất thời đại biến.
Đùi phải thủng một lỗ, máu chảy như suối.
Ngay tại miệng vết thương xuất hiện kéo sợi.
Tổ chức máu thịt trên mặt đất tiến vào miệng vết thương, xâm nhập thân thể cậu.
Phương Tri Hành không chút do dự bắt lấy huyết tuyến, kéo mạnh ra ngoài.
Huyết tuyến nháy mắt bị kéo đứt, không khó.
Nhưng trong cơ thể còn có tổ chức máu thịt không thì không thể biết được.
Dù sao trừ cảm giác đau đớn, không có cảm giác khác.
Phương Tri Hành không quản được nhiều như vậy, cậu đi về phía trước lần nữa.
Chỉ một chốc lát, xung quanh lại có lực phong đánh úp lại.
Phương Tri Hành dừng bước, dùng hết sức đánh trả, vừa ra tay thì tiến hành tấn công toàn bộ phương vị không chút giữ lại.
Chiêu thức kiểu này cực kỳ tiêu hao thể năng.
Nhưng hết cách rồi, cậu không nghe thấy không nhìn thấy, chỉ có thể bất chấp tất cả đánh bừa.
Phương Tri Hành thế không thể đỡ, tung hoành vô cùng, nhanh chóng dọn dẹp uy hiếp chung quanh.
Cậu không dừng lại, nhanh chóng mò về phía trước.
10 xúc tu huyết sắc đều có chiều dài 12m, một đám vươn ra, mờ các hình tròn.
Đột nhiên, phía trước bên trái có một xúc tu đụng phải vật cứng.
Hơn nữa, vật cứng đó không có bị tổ chức máu thịt bao trùm.
Phương Tri Hành mừng rỡ không thôi, nhanh chóng chạy qua.
Cậu vươn hai xúc tu sờ thử vật cứng.
Hình chữ nhật!
Xác định chính là đài đá!
Phương Tri Hành ba bước dồn thành hai, đi đến trước đài đá, bàn tay to đặt ở vị trí bên cạnh, tiến hành xoay tròn, rất nhanh tìm kiếm vị trí ba cái nút kia.
Bỗng nhiên, cậu ngừng lại, bàn tay đụng đến mặt ngoài của đài đá, dường như có một vết nứt thô chừng một ngón tay cái.
“Nứt rồi?!”
Phương Tri Hành nhăn mày, dùng sức ấn xuống.
Vết nứt theo đó nhanh chóng mở rộng.
Ầm ầm!
Đài đá đột nhiên rải rác.
Phương Tri Hành không khỏi cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó, két két két ~
Đất rung núi chuyển!
Phương Tri Hành cảm giác dưới chân truyền đến chấn động mãnh liệt, hai chân đột nhiên lệch vị trí.
“Mặt đất nứt ra rồi!”
Phương Tri Hành không thể đứng vững, 10 xúc tu kéo dài ra, ý đồ nắm lấy thứ gì chung quanh để ổn định thân thể.
Nhưng mà, dường như mọi thứ xung quanh đều đang sụp xuống.
Đại điện đang sụp đổ!
Dưới chân Phương Tri Hành nặng nề, thân thể bắt đầu chìm xuống.
Cậu theo bản năng cuộn lại tất cả xúc tu, bao trùm trên người ngưng tụ thành một quả cầu thịt.
Nhưng mà sau khoảnh khắc đó, cảm giác chìm xuống liền biến mất.
Cậu đụng phải cái gì, ngừng lại.
Âm phong rét lạnh thổi vào trên người cậu.
Phương Tri Hành tản ra 10 xúc tu huyết sắc, ánh sáng mông lung lập tức chiếu đến.
Trong tầm mắt xuất hiện cây cối cao lớn.
“Nơi này là?”
Phương Tri Hành nhanh chóng nhìn quanh một vòng, rất nhanh ý thức vị trí của mình.
Rừng hoang - bãi đất!
Nơi này chính là chỗ mà cậu và Ninh Nguyệt Tố cùng nhau tiến vào cánh cửa Cấm Khu.
“Ta ra ngoài rồi...”
Vẻ mặt Phương Tri Hành khó hiểu, cậu muốn đứng lên, nhưng cảm giác mệt mỏi to lớn theo sát tới khiến cậu đặt mông ngồi tê liệt dưới đất.
Dáng người cậu nhanh chóng thu nhỏ lại, 10 xúc tu huyết sắc trở về trong cơ thể.
Sau chớp mắt, cậu khôi phục thành hình người, toàn thân trần truồng.
Phương Tri Hành nhìn trên người, ngực một mảnh bầm tím, trên đùi phải có một vết thương sâu có thể thấy được xương.
Càng miễn bàn, trên người chỗ nào cũng đau, khẳng định bị nội thương.
Cậu hít sâu mấy hơi, khoanh chân xuống, ngưng thần nín thở, vận công chữa thương.