Chương 727 - Tham Lang (3)
Trong rừng cây hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Qua một lúc lâu, quang ảnh đột nhiên lắc lư, có một bóng dáng bước ra ngoài.
Người đó mặc bộ y phục màu xanh không bắt mắt, vóc người hơi gầy, thân cao 1m7, xinh xắn lanh lợi.
Cô không có yết hầu, ngực hơi nhô lên, là một nữ tử.
Nữ tử áo xanh có dung mạo khoảng 30 tuổi, ngực phẳng, ngũ quan bình thường, không có chỗ nào hút người cả.
Chỉ có đôi mắt cắt nước thâm thúy không gì sánh được, khiến cho người ta nhìn qua thì khó quên.
Nữ tử áo xanh bước lên trước, vén áo thi lễ, cười nói: "Tại hạ Tham Lang bái kiến Phương đại hiệp."
Phương Tri Hành hơi ngây ra rồi kinh ngạc nói: "Tham Lang đại nghịch?"
Nữ tử áo xanh gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếp thân chính là một trong những người cầm đầu của đại quân phản tặc, là tội phạm quan trọng mà triều đình truy nã, Tham Lang."
Phương Tri Hành cười ha ha nói: "Lúc ta trà trộn ở quận Thanh Hà, đại danh của cô như sấm rền bên tai đấy."
Tham Lang hơi ngây ra, nhếch mày nói: "A, thì ra Phương đại hiệp từng ở quận Thanh Hà, vậy 2 chúng ta đúng là có duyên nhưng muộn."
Phương Tri Hành đáp lại: "Tại sao cô lại ở nơi này?"
Tham Lang vội vàng nói: "Thật sự không dám giấu giếm, ta luôn ẩn núp bên trong thành Đan Nghiệp, ngươi gây ra loạn lớn như vậy tất nhiên đã thu hút sự chú ý của ta."
Phương Tri Hành hiểu ra, cậu hơi suy nghĩ rồi chỉ vào đống sắt vụn hỏi: "Cô có biết người vừa nãy tập kích ta là ai không?"
Tham Lang lắc đầu nói: "Cụ thể là ai thì ta không rõ, nhưng ta có thể khẳng định người này bước ra từ ‘Thiên La U Cốc’."
Thiên La U Cốc!
Phương Tri Hành cũng từng nghe nói đến nơi đó, tông tộc của La gia nằm ở bên trong địa bàn Thiên La U Cốc.
La thị sẽ chọn lựa tộc nhân ưu tú nhất đưa đến Thiên La U Cốc tiến hành bồi dưỡng.
La Thiên Thiên chính là một trong số đó.
Phương Tri Hành gật đầu, nhìn chằm chằm Tham Lang, nói thẳng: "Dường như cô biết không ít, cô hiểu bao nhiêu về tình hình của ta?"
Tham Lang đánh giá Phương Tri Hành rồi nghiêm túc nói: "Theo ta được biết, có lẽ ngươi bị một loại máu thịt có năng lực sinh sản vô hạn lây nhiễm, tình hình hiện tại của ngươi rất tồi tệ."
Phương Tri Hành hỏi: "Có cách giải cứu không?"
Tham Lang vội vàng nói: "Ta không có, nhưng ta biết ai có, ta có thể hỏi giúp ngươi."
Phương Tri Hành trầm ngâm nói: "Có lẽ ta không kiên trì lâu được, cô cần bao lâu?"
Tham Lang hơi im lặng, vẻ mặt nghiêm nói: "Ta biết một cách có thể trì hoãn tốc độ cắn nuốt giúp ngươi."
Phương Tri Hành ồ lên, rồi vội vàng nói: "Xin nói rõ."
Tham Lang đáp lại: "Hoàn cảnh của Cấm Khu đặc biệt, chỉ cần ngươi ở bên trong Cấm Khu thì tốc độ sinh sôi của máu thịt sẽ giảm mạnh."
Phương Tri Hành chần chờ, trong Cấm Khu có lẽ có phóng xạ rất mạnh, dẫn đến sinh vật điên cuồng tiến hóa, lúc này mới có những dị thú đó.
Cậu khó hiểu: "Cô chắc chắn chứ? Hoàn cảnh như Cấm Khu, tất cả động thực vật đều sinh trưởng dã man, sau khi ta vào đấy chẳng phải là máu thịt sinh sôi càng nhanh hơn à?"
Tham Lang lắc đầu nói: "Hoàn cảnh như Cấm Khu là thanh kiếm 2 lưỡi, có thể khiến sinh vật cấp thấp sinh trưởng dã man, nhưng cũng sẽ ức chế mô thịt sinh trưởng vô hạn trên người ngươi."
Phương Tri Hành nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này cậu không còn cách nào tốt hơn.
Hơn nữa cậu đã giết tộc nhân La thị, cũng đã trở thành kẻ đại nghịch.
Chỉ dựa vào điều này, Tham Lang đối đãi với cậu như người nhà, sẽ không có lý hại cậu.
Phương Tri Hành nghĩ đến đây thì gật đầu nói: "Ta sẽ đến Cấm Khu của Lục Hư tông, sau khi cô có được đáp án thì hãy đến tìm ta."
Tham Lang gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng."
Phương Tri Hành không chần chờ nữa, cậu lướt thân đi, trong nháy mắt biến mất tăm.
Tham Lang nhìn theo, cũng nhanh chóng xoay người rời đi.
Không lâu sau…
Phương Tri Hành dừng lại, bóng dáng thoắt một cái, chui vào trong một hốc cây chật hẹp.
"Hợp thành!"
Lúc này, Phương Tri Hành không chần chờ mà lần nữa phát động thiết lập lại.
Sau nháy mắt, cơ thể cậu nhúc nhích kịch liệt.
Bướu thịt nhanh chóng xẹp xuống.
Giây lát sau, trên người cậu không còn bất kỳ bướu thịt nào nữa.
Mọi thứ khôi phục lại như lúc ban đầu, không hề có dị thường.
Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, đợi giây lát.
Đột nhiên, tay trái của cậu hơi ngứa ngáy.
Cậu lật mu bàn tay.
Thì nhìn thấy một bướu thịt to bằng hạt đậu phộng nhô lên ở giữa ngón giữa và ngón áp út.
"Ừm, thiết lập lại có thể tạm thời áp chế bướu thịt, nhưng không cách nào loại bỏ hẳn."
Phương Tri Hành than khẽ.
Lúc này, cậu không khỏi nghi ngờ có phải hệ thống phán định mô thịt “sinh sôi vô hạn” trong cơ thể cậu là vô hại hay không?
"Sinh sôi vô hạn, thân thể thành Thánh!"
Phương Tri Hành không khỏi nghĩ đến 3 bức tượng đá.
Cơ giáp, quái vật, Thiên Nhân!
Rất rõ ràng, cậu không phải là cơ giáp, cũng không phải là Thiên Nhân, mà biến thành một quái vật máu thịt!