Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 727 - Chương 728 - Tế Cẩu

Chương 728 - Tế Cẩu
Chương 728 - Tế Cẩu

Buổi chiều, ánh nắng rực rỡ.

Hẻm núi Chước Viêm!

Những cung điện và lầu các quen thuộc hiện ra trước mắt.

Phương Tri Hành lặng lẽ lẻn vào Lục Hư Cung, đi thẳng về phòng mình.

Cậu ngồi trước gương, nhìn!

Một khuôn mặt mọc đầy những khối u thịt, dày đặc và cực kỳ xấu xí, khiến người ta phải tránh xa.

Ngay cả bản thân cậu nhìn thấy cũng cảm thấy rất rùng mình.

"Haiz~"

Phương Tri Hành thở dài, buộc phải reset cơ thể một lần nữa.

Trong chớp mắt, tất cả các khối u thịt trên người cậu biến mất.

Sau đó, cậu ngồi vào bàn, lấy bút, mực, giấy và nghiên ra, nhanh chóng viết một danh sách các vật phẩm.

Tiếp theo, cậu cầm chiếc chuông trên bàn lên rồi lắc nhẹ.

Đinh đang đang~

Tiếng chuông trong trẻo vang lên.

Không lâu sau, một bóng người chạy vội đến, không ai khác chính là Phạm Chính Luân.

Lão giả bước nhanh vào cửa, vừa nhìn thấy Phương Tri Hành, liền ngạc nhiên hỏi: "Sao ngài lại quay về? Mấy ngày nay, người của La gia cứ tìm ngài mãi."

Nghe vậy, Phương Tri Hành biết rằng Phạm Chính Luân vẫn chưa nhận được tin cậu đã giết La Khắc Kỷ.

Cũng phải, dù sao đó là chuyện mới xảy ra sáng nay.

Phương Tri Hành mặt không đổi sắc, lập tức cầm danh sách đưa cho ông ta, nhàn nhạt đáp: "Đừng quan tâm đến những thứ đó, giúp ta chuẩn bị một số thứ, phải nhanh lên."

Phạm Chính Luân nhận lấy xem thử, trầm ngâm nói: "Mấy nguyên liệu này cũng không tính là quá hiếm, chắc trong kho đều có cả."

Phương Tri Hành gật đầu nói: "Ta đến Tàng Thư lâu tra một số tư liệu, sau khi ông chuẩn bị xong những vật phẩm trong danh sách thì lập tức đưa đến Tàng Thư lâu."

"Được!"

Phạm Chính Luân không có ý kiến gì.

Sau đó, Phương Tri Hành lắc mình, nhanh chóng đến Tàng Thư lâu.

Không biết Tàng Thư lâu của Lục Hư tông đã thu thập bao nhiêu điển tịch và tài liệu.

Phương Tri Hành bước vào đại sảnh, đi dạo một lúc, đột nhiên dừng lại trước một dãy giá sách.

Trên dãy giá sách này chủ yếu là những câu chuyện kỳ lạ khó phân biệt thật giả cùng những truyền thuyết hư vô mờ mịt.

Có chút giống phong cách "Top 10 bí ẩn chưa được giải đáp của thế giới", khá kỳ lạ.

Phương Tri Hành cầm đại một cuốn sách bìa đen lên, nhanh chóng đọc lướt qua, gần như đọc mười dòng một lúc, chẳng mấy chốc cậu đã lật từ đầu đến cuối.

Tiếp theo cậu lại cầm một cuốn khác, tiếp tục lật xem.

Không biết từ lúc nào, hơn nửa tiếng đã trôi qua.

Phạm Chính Luân xách hai túi lớn bước nhanh đến Tàng Thư lâu.

Liếc mắt một cái, ông ta tìm thấy Phương Tri Hành.

Chỉ là nhìn một cái, lão nhân lập tức sững sờ.

"Sao mặt của ngài lại..."

Phạm Chính Luân trợn tròn mắt, tỏ vẻ sửng sốt.

Khuôn mặt Phương Tri Hành đầy những khối u thịt dày đặc, khiến người ta nhìn thấy phải nổi da gà.

"Ta không sao."

Phương Tri Hành phất tay một cách thờ ơ, dặn dò: "Lát nữa, ta sẽ vào Cấm Khu Chước Viêm. Sau đó, bất kể người nào đến tìm ta, ông cứ việc cho bọn họ vào Cấm Khu."

Phạm Chính Luân nhất thời kinh ngạc không thôi, nhưng ông ta rất tin tưởng Phương Tri Hành, gật đầu đáp: "Ừ, ta nhớ rồi."

Sau đó, ông ta không phí lời nữa, quay người bỏ đi.

Phương Tri Hành tiếp tục xem tài liệu, hết cuốn này đến cuốn khác, tay không rời sách.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Không biết từ lúc nào, mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống, bóng tối bao trùm mặt đất.

Phương Tri Hành đứng trước giá sách, áo choàng phồng lên rất nhiều, cơ thể cực kỳ dị dạng.

Một khối u thịt khổng lồ mọc lên trên chân trái, từng cục một rơi xuống đất.

Phương Tri Hành đã bình tĩnh lại, thoải mái dựa vào khối u thịt đó để đọc sách, cũng khá thư thái.

Đột nhiên, cậu nâng cuốn sách trong tay lên, đọc đến mức không chớp mắt.

Đây là một cuốn du ký.

Người viết tên là Thái Nguyên Bản, sống vào thời Ngũ Đại Tông Chủ.

"Mười năm đã trôi qua, sau khi tu vi của ta tăng lên đến Cửu Ngưu cảnh trung kỳ, dù ta có cố gắng tu luyện thế nào cũng không thể tiến thêm được nữa."

Giọng điệu của Thái Nguyên Bản để lộ sự buồn bực không thể diễn tả thành lời.

"Ta cảm thấy bất lực và tuyệt vọng, cả người rất chán nản, nhưng dần dần, ta buộc phải chấp nhận thực tế."

"Ài, dù sao cả đời này tu vi của ta cũng chỉ đến thế này thôi, chi bằng sống cho thật tốt."

"Tính theo tuổi tác, năm nay ta mới sáu mươi tám tuổi, có thể sống thêm được trăm năm nữa."

"Ta định đi du sơn ngoạn thủy, tiêu dao khoái hoạt, không uổng công ta đến nhân gian một chuyến."

"Ta đến thành Đan Diệp đầu tiên, không chỉ được chiêm ngưỡng sự phồn hoa của thành lớn, mà còn được chứng kiến cảnh tượng dưới váy các cô nương lầu Uyên Ương, thật sự đẹp không sao tả xiết."

...

"Nhiều năm qua, ta quá mức phóng túng, cơ thể dần dần có chút không chịu nổi, dù có mỹ nhân nằm trước mặt cũng lực bất tòng tâm."

"Thật trùng hợp, hôm nay ta quen biết vài vị anh hùng giang hồ, bọn họ cũng giống ta, có cùng nỗi khổ tâm.

Một người bằng hữu trong số đó có nhắc đến chuyện có một loại kỳ dược trong Cấm Khu Tử Hoa, có tác dụng bổ âm tráng dương, hiệu quả cực tốt.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0