Chương 729 - Tế Cẩu (2)
Vì vậy, bọn ta hẹn nhau đến Cấm Khu đó để săn tìm."
"Kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, bọn ta tìm thấy loại kỳ dược đó rồi vui vẻ rời khỏi Cấm Khu."
"Nhưng trên đường trở về, bọn ta tình cờ gặp một quái nhân."
"Chắc người đó là một nữ nhân, ả không mặc y phục, ngực rất lớn, nhưng mà ta không thể hoàn toàn kchắcg định được."
"Hình như nữ quái nhân mắc phải một căn bệnh ghê tởm, toàn thân mọc đầy mụn nhọt, da thịt lở loét, khuôn mặt vô cùng kinh tởm."
"Mấy người bọn ta đều hoảng hốt, tưởng nhầm gặp phải yêu ma, liền rút binh khí ra."
"Nữ quái nhân vốn bất động, nhưng dường như cảm nhận được sự thù địch của bọn ta, ả bỗng nhiên ra tay, bộc phát sức mạnh kinh hoàng, chỉ trong chốc lát đã đánh tất cả bọn ta ngã xuống đất."
"Ta lãnh trọn một cú đấm của nữ quái quân, trúng ngay ngực, không thở nổi, suýt nữa thì ngất đi."
"Sau đó, nữ quái nhân kéo lê bọn ta vào một hang động."
"Bọn ta sợ hãi, thi nhau van xin tha mạng."
"Một lúc sau, đột nhiên nữ quái nhân lên tiếng, nói rằng ả sắp chết, trước khi chết, ả muốn tự cứu mình lần cuối."
"Bọn ta không hiểu ả đang nói gì, nhưng ta có cảm giác ả sắp làm điều gì đó rất khủng khiếp với bọn ta."
"Quả nhiên, ả túm lấy mấy người bọn ta, dùng dao rạch đùi bọn ta rồi ả ra lại cắt những chỗ mưng mủ trên người ả, nhét từng miếng mủ ghê tởm vào vết thương của bọn ta."
"Thật kinh khủng, mấy người bọn ta kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không linh, ai nấy đều sợ đến tái mét mặt mày, tè cả ra quần."
"Nữ quái nhân đó im lặng quan sát bọn ta trong một lúc lâu. Rồi ả lại nói một câu lạ lùng: ‘Xem ra máu thịt của ta không thể sinh sôi nảy nở trong các người, là vì các người quá yếu chăng?’."
"Sau đó, ả nhìn bọn ta rồi nói rằng ả vẫn luôn tưởng rằng mình có thể đối diện với cái chết một cách bình thản, nhưng khi gần chết thì ả vẫn cảm thấy rất sợ hãi, ả muốn chết vui vẻ hơn."
"Ban đầu ta không hiểu ả muốn nói gì, nhưng sau đó ả lại bắt người trẻ tuổi khỏe mạnh nhất trong mấy người bọn ta, ép hắn cởi y phục rồi hầu hạ ả."
"Bọn ta chỉ biết đứng nhìn, buồn nôn đến mức không ngừng nôn mửa."
"Sau khi tra tấn xong bằng hữu kia, nữ quái nhân lại nhìn bọn ta, chỉ vào một tráng hán, rồi bắt hắn thị tẩm ả."
"Tráng hán đó cảm thấy vô cùng xấu hổ và phẫn nộ, hắn la lên "sĩ khả sát bất khả nhục", rồi giơ tay đánh mạnh vào đầu mình, tự sát mà chết."
Nhưng nữ quái nhân lại không hề bận tâm, nói rằng ngay cả thi thể cũng có thể chơi đùa được, rồi ả thực sự bắt đầu ăn chơi với thi thể của tráng hán đó."
"Bọn ta hoàn toàn tuyệt vọng, từng người lần lượt bị ả tra tấn."
"Không biết đã trôi qua bao lâu, đúng lúc bọn ta nghĩ mình sẽ chết chắc thì nữ quái nhân bỗng nhiên đứng dậy rồi bỏ đi."
"Vì ta là người lớn tuổi nhất và cũng có vấn đề về chứng xuất tinh sớm, nên ta đã không bị tra tấn nhiều như những người khác."
"Ta quan sát thấy nữ quái nhân có vẻ rất mệt mỏi, khiến ta nghĩ rằng ả có thể đang yếu đi."
"Lúc đó ta phẫn nộ tột cùng cho nên lặng lẽ đi theo ả, sau đó ta thấy nữ quái nhân đến một khu hoa cỏ, nằm xuống."
"Ta do dự mãi không dám hành động, chỉ lén lút quan sát, ta trơ mắt nhìn thấy cơ thể nữ quái nhân ngày càng to lớn, những vết loét trên người cũng liên tục phồng lên, vỡ ra, cuối cùng ả hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một đống thịt mủ."
"Sau đó, bọn ta rời khỏi Cấm Khu kia, ai về nhà nấy, từ đó không còn liên lạc với nhau nữa."
...
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, khối u thịt bên khóe miệng co giật vài cái.
"Nữ quái nhân mà Thái Nguyên Bản gặp rất có thể cũng đã bị 'mô huyết nhục sinh sôi vô hạn' lây nhiễm rồi."
Phương Tri Hành chậm rãi khép sách lại, nhìn cơ thể mình, bản thân cậu cũng sắp biến thành một đống u thịt rồi.
"Hợp thành!"
Trong một ý nghĩ, cơ thể cậu hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, kiểm tra hai chiếc túi lớn mà Phạm Chính Luân cầm đến, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì cậu lập tức tiến vào Cấm Khu Chước Viêm.
…
…
Thành Đan Diệp - Vương phủ!
Trong khoa viên xinh đẹp, trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc thắm.
Giữa những khóm hoa cỏ, hai dị thú khổng lồ nằm cạnh nhau, nhàn nhã ngủ say giấc.
Một là bạch hồ bốn đuôi, toàn thân trắng muốt, bộ lông tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trông vô cùng xinh đẹp.
Con dị thú còn lại giống như một con Liệp Lang, lông hai bên mình màu nâu đỏ, lưng và chân màu đen, chóp đuôi và cổ họng có màu trắng.
Thoạt nhìn, con Liệp Lang này giống như đang khoác lên mình một chiếc áo choàng dài màu vàng đỏ của loài Tùng Lang.
Điều kỳ diệu là bộ lông bờm trên người Liệp Lang có thể chuyển động.
Khi lông bờm duỗi thẳng, Liệp Lang trông hiền lành, ngoan ngoãn vô hại.
Nhưng khi lông bờm dựng đứng lên, Liệp Lang lập tức trở nên uy võ bá khí, hung thần ác sát.