Chương 735 - Trùng phùng (2)
Tế Cẩu lắc đầu nói: “Tao muốn trở lại đấy nhưng tao bị người ta đưa tới 1 nơi xa lạ, chưa quen với cuộc sống nơi đây, căn bản không biết làm sao trở về.”
Nó nhịn không được hỏi: “Còn mày thì sao, làm thế nào thoát ra khỏi huyện thành Ngọc Lan quỷ quái kia vậy?”
Phương Tri Hành trầm mặc, trả lời đơn giản: “Đối với mày 7 năm đã trôi qua nhưng đối với tao thì chỉ như vừa ngủ 1 giấc, mọi thứ đều giống như mới hôm qua.”
Tế Cẩu nghe cái hiểu cái không, không đợi nó truy hỏi đến cùng.
Phương Tri Hành đột nhiên hỏi: “Sao mày biết tao ở đây?”
Tế Cẩu vội nói: “Bây giờ mày là nhân vật nổi tiếng rồi, tất cả mọi người đều đang bàn tán và tìm kiếm mày, với khứu giác của tao, chỉ cần mày xuất hiện ở gần đấy là tao tìm được ngay.”
Phương Tri Hành mỉm cười, gật đầu nói: “Sở dĩ tao gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại còn kiên trì dùng tên thật, có 1 phần lớn nguyên nhân là vì tìm kiếm mày.”
Tế Cẩu hiểu ra.
Thực ra, việc để Phương Tri Hành tìm kiếm nó có độ khó cực lớn.
Nhưng nếu ngược lại…
Ý niệm tới đây, Tế Cẩu cảm giác hình như mình lại bị Phương Tri Hành tính kế rồi.
Trong lòng nó lập tức trở nên cảnh giác, thận trọng hỏi: “Rốt cuộc mày đang làm cái trò gì vậy? Tại sao lại giết người của La gia?”
Phương Tri Hành thản nhiên đáp lại: “Người chọc tao, muốn giết thì cứ giết thôi, không có gì to tát cả.”
Tế Cẩu bật cười, miệt thị: “Ngay cả tao cũng không dám giết người của tứ đại môn phiệt.”
Phương Tri Hành nhếch miệng, mỉm cười nói: “Chuyện mày không dám làm không đại biểu rằng tao cũng không dám làm. Hay là mày cho rằng mày mạnh hơn tao?”
Toàn thân Tế Cẩu căng cứng, chậm rãi đứng lên, lông lá khắp người dựng ngược.
Trong lúc nhất thời!
Tế Cẩu giống như 1 con sư tử nổi giận, lộ ra vẻ dữ tợn, oai hùng.
“Nhìn kỹ đi, Phương Tri Hành!”
Tế Cẩu ngóc đầu lên: “Kẻ sĩ 3 ngày không gặp rửa mắt mà nhìn, tao của hiện tại không còn là tao của trước kia nữa rồi.”
“Xì!”
Phương Tri Hành nhọn mỏ xì 1 tiếng, khinh thường nói: “Mày vẫn chỉ là huyết mạch cấp 4, tao không nhìn ra mày thay đổi gì về chất cả.”
Tế Cẩu nổi giận, tru lên 2 tiếng, quát ầm lên: “Xem thường ai đấy, muốn so tài thử không?”
Phương Tri Hành thả cuốn bí tịch xuống, đứng lên: “Hổ không gầm mày lại tưởng hello kitty à, đây là mày tự chuốc lấy nghe chưa, lát nữa đừng khóc lóc cầu xin tha thứ đấy.”
“Con mẹ mày!”
Đôi mắt Tế Cẩu đỏ như máu, đằng đằng sát khí, móng vuốt cắm sâu vào trong nham thạch, giận không kiềm được, nói: “Cho mày mặt mũi mà không thèm à?”
Phương Tri Hành cười khẩy, thân hình chớp nhoáng.
Vụt~
Tế Cẩu hoa mắt, vô thức nhảy ra, khóe mắt thoáng thấy Phương Tri Hành lướt qua bên cạnh nó, lại còn tiện tay sờ đuôi nó.
Tế Cẩu máu nóng bốc lên não, nhe răng trợn mắt, quay đầu vọt ra ngoài.
Một người 1 chó xông ra khỏi hang động, đến sa mạc hoang vắng ở bên ngoài.
Cùng lúc đó!
Phạm Chính Luân dẫn 1 nhóm người gồm Thân công công, La Hưng Hổ đúng lúc cũng đến gần nơi đó.
“Mau nhìn chỗ kia!”
Khoảng hơn trăm mét, bão cát bốc lên cuồn cuộn.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đang rượt đuổi nhau.
“Người kia là Phương Tri Hành, Liệp Lang Hồng Nha đang đuổi giết hắn!”
Người mặc áo choàng đen bên cạnh La Hưng Hổ nói nhỏ với giọng điệu ác độc.
Thân công công kinh ngạc nói: “Phương Tri Hành trêu chọc Liệp Lang Hồng Nha à?”
Phạm Chính Luận vẫn còn đang ngơ ngác, dang tay cười khổ, nói: “Chuyện này lão hủ cũng không rõ lắm.”
La Hưng Hổ vội nói: “Phương Tri Hành phải chết, giao cho các ngươi đấy.”
Hai người áo choàng đen ông ta dẫn theo gật đầu, đồng thời vọt tới.
Thấy thế, Thân công công phất tay phân phó: “Các ngươi cũng đi bao vây Phương Tri Hành, đừng để hắn trốn.”
Nhận được mệnh lệnh, 10 tên Lang Kỵ Binh và 20 tên cự binh đồng loạt xông lên.
Bọn họ đều là tinh nhuệ của vương phủ, là những cường giả được tuyển chọn cẩn thận từ trong quân đội chứ không phải hạng tầm thường.
Tình cảnh này…
Phạm Chính Luân không khỏi lau mồ hôi hột trên trán, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Trong tình hình hiện tại, Phương Tri Hành khó thoát tai kiếp rồi.
Một khi hắn chết thì Lục Hư tông coi như xong đời theo.
Bỗng nhiên!
Phương Tri Hành thắng gấp lại, cuốn theo bụi mịt mù.
Chỉ thấy cậu ưỡn ngực, dáng người đột ngột tăng vọt, một phát cao hơn 11 mét, đội trời đạp đất.
Mười xúc tu máu lần lượt bay lên, điên cuồng múa may, quét ngang đất trời.
Thấy vậy, Tế Cẩu hừ lạnh lùng, nhếch miệng nhe răng cười.
“Lạc Độc Bạo Lang!”
Trong nháy mắt, thân thể nó run lên, hình thể khôi ngô liên tục bành trướng, bả vai không ngừng vươn cao đạt đến 15 mét!
[Số mạng còn lại: 13]
Khá lắm!
Một lần dùng hết 5 mạng!
Lúc này, Tế Cẩu như 1 hùng thần ác sát, không ai bì nổi.
“Tới đi Phương Tri Hành, để mày biết được sự lợi hại của tao!”
Tế Cẩu rục rịch, chiến ý dâng trào.
Phương Tri Hành chẳng thèm ngó tới, 10 xúc tu máu cùng nhau chấn động, tiên hạ thủ vi cường!
Bùm!
Thập Phương Bạo Sát!