Chương 736 - Trùng phùng (3)
Làn sóng kình lực kinh khủng xung kích bốn phương tám hướng!
Tế Cẩu đứng mũi chịu sào, nó giật mình, như thể gió và tuyết cuốn lấy nó rồi biến mất khỏi nơi đó trong chớp nhoáng.
“Lưu Phong Hồi Tuyết, Khinh Dật Phiêu Dao!”
Thân pháp của Tế Cẩu cực kỳ đẹp mắt, tựa như Càn Khôn Đại Na Di, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Cũng đúng thôi, thật ra [Lưu Phong Hồi Tuyết] là phiên bản thăng cấp của [Súc Địa].
Trong nháy mắt, Tế Cẩu cấp tốc lùi lại hơn 100 mét.
Có điều, kình lực bùng nổ là 1 đòn công kích tầm xa. Cho dù vừa rồi Tế Cẩu có chạy nhanh đến đâu thì nó vẫn bị trầy da tróc vảy.
Tế Cẩu liếc nhìn trên lưng, ở đó có 1 vùng lông bờm đựng thẳng bị kình lực liếm dẹp.
Một cơn đau xé rách tiếp tục xuyên qua dưới da.
“Vãi!”
Tế Cẩu cắn răng, cái tên vô công rỗi nghề Phương Tri Hành này đúng là đã mạnh lên rất nhiều!
“Không thể khinh suất!”
Tế Cẩu lắc lư bộ lông chó, bờm trên người nó lập tức cuộn tròn, giao thoa và bệnh vào nhau, ngưng tụ thành hình thái 1 bộ xương ngoài.
“Tông Mao Cố Giáp, Kiên Bất Khả Tồi!”
Tế Cẩu tự tin hơn, nó nhảy vọt lên, giơ 2 chân trước và vung vẩy trong không trung, tạo ra 1 trảo ảnh.
“Tinh Phong Huyết Vũ Trảo!”
Bỗng nhiên, trên bầu trời hiển hiện vô số trảo ảnh, tựa như trận gió táp mưa rào cuốn lấy sức mạnh làm tê liệt đất trời, bao trùm đổ ập xuống.
Thấy cảnh này, Phương Tri Hành lấy bất biến ứng vạn biến, múa 10 xúc tu máu cùng nhau chấn động.
Ầm ầm!
Kình lực Thập Phương Bạo Sát bay vọt lên đón nhận Tinh Phong Huyết Vũ Trảo.
Hai cự lực kinh khủng va chạm vào nhau làm rung chuyển mặt đất và gây nên làn sóng hỗn loạn.
Trong phút chốc, vô số gió lốc càn quét cát bụi, hóa thành cơn bão cát đáng sợ cuốn tới mọi nơi, che khuất bầu trời.
Sa mạc mênh mông giống như đang trải qua ngày tận thế!
Hai người áo choàng đen đang vội chạy đến không thể không dừng bước.
Những Lang Kỵ Binh và cự binh cách xa hơn 1 chút nhưng cũng bị giật nảy mình.
Bọn họ đã sớm nghe nói Liệp Lang Hồng Nha mà quận chúa nuôi dưỡng kia vô cùng hùng tàn, thực lực kinh khủng, ngay cả nhân tộc Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong cũng khó mà cản được hung uy của nó.
Giờ khắc này, đám người đã tận mắt nhìn thấy Liệp Lang Hồng Nha đại phát thần uy, trong lòng rúng động tột đỉnh.
Ở phía xa hơn, 3 người Phạm Chính Luân, Thân công công và La Hưng Hổ cũng đang thong thả tiến gần chiến trường.
Thân công công vô cùng khó hiểu, tặc lưỡi nói: “Liệp Lang Hồng Nha này sao vậy, sát ý sôi trào dường như rất hận cái tên Phương Tri Hành kia.”
La Hưng Hổ cũng rất bất ngờ, gật đầu đáp: “Phương Tri Hành này không biết từ đâu xuất hiện, hình như trước giờ chưa từng tiếp xúc với vương phủ, hắn đắc tội với Liệp Lang Hồng Nha khi nào vậy ta?”
“...”
Phạm Chính Luân lặng yên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Sau 1 khắc!
Một người 1 chó gây nên 1 trận cát bụi ngập trời.
Tế Cẩu lộn nhào trên không rồi đáp xuống bãi cát vàng, 4 chân chạm mặt đất và trượt đi thật xa rồi mới dừng lại.
“Mạnh như vậy à?”
Tế Cẩu kinh ngạc, nó dốc toàn lực tấn công nhưng lại không thể xé rách được bất kỳ 1 xúc tu máu nào.
Đây chính là sát chiêu khiến rất nhiều nhân tộc Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong nếm mùi đau khổ.
“Có vậy thôi à?”
Phương Tri Hành lộ ra ánh mắt giễu cợt: “Tao còn tưởng rằng mày có nhiều bản lĩnh lắm chứ, ai dè chỉ có vậy thôi à.”
“Đánh rắm!”
Thân thể Tế Cẩu run run, nhe răng nói: “Ai nói với mày đây là bản lĩnh thật sự của tao hả? Vừa rồi chỉ là khởi động làm nóng người thôi.”
Phương Tri Hành ngoắc ngón tay, cười nói: “Tới đi, mày còn 13 mạng kìa, giữ lại làm giề, dùng hết luôn cho rồi để tao xem thử rốt cuộc mày mạnh đến mức nào rồi.”
Vừa dứt lời, Phương Tri Hành bỗng nghiêng đầu liếc nhìn 2 tên áo choàng đen cùng 1 đám Lang Kỵ Binh và cự binh đang nhanh chóng chạy tới.
Tế Cẩu quay đầu nhìn theo và cũng thấy những người kia.
Phương Tri Hành hỏi: “Mày dẫn bọn họ đến giúp đỡ à?”
Tế Cẩu cười nhạo, nói: “Đối phó với mày còn cần người khác giúp đỡ ư? Cái đám này là do mày tự chuốc lấy, đừng có mà hắt nước bẩn lên người tao.”
Phương Tri Hành bật cười: “Vậy thì đợi bọn chúng và mày cùng xông lên luôn thể, tao thì sao cũng được.”
“Phi!”
Tế Cẩu cả giận nói: “Một đám phế vật mà thôi, tao chướng mắt!”
Trong lúc đôi bên giao lưu tinh thần!
Hai tên áo choàng đen chạy vượt lên trước, bọn họ ngẩng đầu, ánh mắt đồng loạt rơi vào Phương Tri Hành.
Một người trong đó cầm trường thương bạc, trầm giọng nói: “Phương Tri Hành, chúng ta lại gặp mặt.”
“À…”
Phương Tri Hành sáng mắt lên, kinh ngạc nói: “Hóa ra là ngươi, vậy ra hôm đó ngươi không gạt ta, người bị ta giết hôm đấy không phải là bản thể của ngươi.”
Tên áo choàng đen cười lạnh lùng: “Ngày đấy chỉ là ngoài ý muốn, ta không ngờ thực lực của ngươi đã bước vào Cửu Ngưu cảnh nên chuẩn bị chưa đủ, mới cho ngươi cơ hội thôi.”