Chương 740 - Thiên Nhân
Ầm ~
La Kiến Tông nổ tung, hóa thành mảnh nhỏ đầy trời.
Vù vù, một trận nhiệt phong quét đến.
Mảnh nhỏ kim loại nhanh chóng bắt đầu rỉ sét.
Tình cảnh này...
La Hưng Hổ trực tiếp trợn tròn mắt, đại não nháy mắt rơi vào trống rỗng.
Hai cơ giáp Bách Ngưu cảnh vậy mà toàn bộ ngã xuống trong Cấm Khu Chước Viêm.
“Cái này, cái này...”
Thân công công cũng nghẹn họng nhìn trân trối, lộ ra biểu cảm giống như gặp ma.
“Thắng rồi? Cái này cũng có thể phản sát!!”
Phạm Chính Luân ló đầu ra từ trong đất cát, chính mắt thấy Phương Tri Hành đại phát thần uy, một hơi đánh bại hai cao thủ thần bí kia, tâm trạng kích thích giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua, xác nhận điểm rơi của mỗi một khối kim loại.
Cậu phát hiện tất cả kim loại đều đang bị ăn mòn, rất nhanh biến thành sắt vụn, đều không có ngoại lệ.
Ngay sau đó, cậu quay đầu nhìn về phía những Lang Kỵ Binh và cự binh, trong mắt sát ý lạnh lẽo.
“Một người cũng đừng hòng chạy, giết!”
Không bao lâu sau…
Toàn bộ 10 tên Lang Kỵ Binh và 11 tên cự binh đều nổ tung thành đám sương mù máu và dung nhập vào trong xúc tu máu.
Phương Tri Hành kết thúc trận đấu một cách nhẹ nhàng thoải mái, thế không thể đỡ!
Cậu giết chết những tên Cửu Ngưu cảnh này phải nói là dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức.
Tế Cẩu ở 1 bên nhìn Phương Tri Hành đại khai sát giới, cảnh tượng quen thuộc này khiến nó thầm cảm thấy may mắn.
Vừa rồi, thật ra nó định quan sát cuộc chiến trước rồi giậu đổ bìm leo.
Nhưng khi Phương Tri Hành bị bướu thịt ăn mòn và bị 2 cơ giáp đẩy vào tuyệt cảnh.
Tế Cẩu rất nhanh đã nhận ra không đúng.
Nó quá hiểu Phương Tri Hành.
Tên ngốc này xưa nay chưa bao giờ tham gia vào trận chiến không nắm chắc phần thắng.
Nếu nhắm đánh thắng được thì Phương Tri Hành nhất định sẽ quần kẻ địch đến chết.
Nếu nhắm đánh không thắng thì cậu ta đã sớm co cẳng bỏ chạy rồi.
Lâm vào tuyệt cảnh ư? Không tồn tại khả năng này!
Chính vì lý do này, Tế Cẩu cược Phương Tri Hành nhất định có thể lật ngược tình thế.
Như vậy, nếu Phương Tri Hành xử lý được 2 tên cơ giáp kia thì thực lực chắc chắn vượt qua Cửu Ngưu cảnh và bước vào cấp độ thực lực Bách Ngưu cảnh.
Trong lòng Tế Cẩu tức thì cảm thấy rén, nó nghĩ mình không thắng được Phương Tri Hành.
Mười cái mạng còn đánh không lại nữa là!
Thế là, nó quả quyết lựa chọn gia nhập vào phía Phương Tri Hành.
Đánh không lại thì gia nhập thôi, không sợ mất mặt gì cả.
Cứ như vậy, nó lại thêm 1 lần cược thắng.
Tia sát ý như có như không bao phủ trên thân Tế Cẩu tiêu tán.
Tế Cẩu thầm thở phào, nghĩ thật may vì mình đã kịp thu lại răng nanh và không chọc giận Phương Tri Hành.
Nếu không, lỡ chọc Phương Tri Hành phát bực thì không biết làm sao để thu thập cậu.
Vô số suy nghĩ chợt lóe lên…
Mà giờ khắc này, sự chú ý của Phương Tri Hành đã không còn trên thân Tế Cẩu nữa.
“Ngoại trừ Phạm Chính Luân, còn có 2 người…”
Phương Tri Hành sát ý sôi trào, vừa nghiêng đầu thì đôi mắt đã trở nên xích hồng như máu.
Đồng Tử Xích Huyết chiếu rọi!
Chỉ thấy Phạm Chính Luân đang từ trong đất cát leo ra.
Khí huyết của lão nhân gia phù phiếm, thân thể quả thực càng ngày càng tệ.
Cách đó không xa, Thân công công và La Hưng Hổ đang cau mày, thần sắc ngưng trọng.
Trên mặt bọn họ hiện lên sự chấn kinh lớn khó mà che giấu!
Cường độ khí huyết của 2 người lập tức bị Phương Tri Hành nhìn thông thấu, cùng lắm là Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong.
Cũng đúng, cao thủ mạnh nhất được tứ đại môn phiệt bày ra ngoài sáng chính là Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong.
Tứ đại môn phiệt chỉ dựa vào Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong cũng đủ để trấn áp chúng sinh.
Đương nhiên, nội tình của tứ đại môn phiệt không chỉ như vậy, có điều ngoại nhân không thể nào biết được mà thôi.
Vút~
Trong nháy mắt, thân hình Phương Tri Hành dao động, vọt tới trước.
“Khoan đã!”
Cậu đang chạy, đột nhiên có tiếng người gọi.
Phương Tri hành bỗng dừng lại, liếc mắt nhìn về phía bãi sa mạc thẳng tắp.
Chẳng mấy chốc, 1 bóng người bước ra từ góc khuất, dáng người bình thường, rõ ràng là Tham Lang.
“Cô đến rồi!”
Ánh mắt Phương Tri Hành hơi lóe sáng, vẻ mặt lập tức lộ ra sự chờ mong.
Tế Cẩu liếc nhìn rồi tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Phương Tri Hành truyền âm đến: “Cô ta chính là đại nghịch Tham Lang.”
Tế Cẩu tức thì choáng váng, ngạc nhiên nói: “Vãi, té ra Tham Lang là 1 cô nương à!”
Tham Lang bước tới, mở miệng nói: “Phương đại hiệp, chuyện liên quan đến ngươi, lòng ta đã có đáp án.”
Phương Tri Hành vui như mở cờ trong lòng, cười nói: “Xin chờ trong chốc lát, ta đi giải quyết 2 kẻ địch kia đã rồi nói tiếp.”
Thấy vậy, Tham Lang vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, 1 người trong đó là người của La gia, rất có thể hắn sẽ mượn sức mạnh vị lão tổ Thiên Nhân của La gia.”
Phương Tri Hành trong lòng run lên, cậu đã từng chứng kiến sức mạnh của Thiên Hoàng.