Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 740 - Chương 741 - Thiên Nhân (2)

Chương 741 - Thiên Nhân (2)
Chương 741 - Thiên Nhân (2)

Điều này có nghĩa là sức mạnh của Thiên Nhân thực sự có thể cho phàm nhân mượn sử dụng.

“Mượn dùng vĩ lực Thiên Nhân, há chẳng phải vô địch rồi ư?” Phương Tri Hành thận trọng hỏi lại.

“Cũng không hẳn là thế.”

Tham Lang lắc đầu nói: “Thân thể Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong không thể tiếp nhận quá nhiều vĩ lực của Thiên Nhân, chỉ cần ngươi dây dưa với hắn đủ lâu thì người thắng nhất định sẽ là ngươi.”

Phương Tri Hành tức thì sáng tỏ, không chần chờ nữa, thân thể khôi ngô lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Thân công công và La Hưng Hổ.

Thân thể Hóa Yêu vĩ ngạn và khổng lồ kia tạo ra 1 cái bóng lớn, đôi chân đáp xuống mặt đất làm dấy lên cát bụi cuồn cuộn.

Cảm giác áp bách to lớn không cách nào nói rõ!

Thân công công ngước cổ lên, hô hấp ngưng trệ, miệng đầy cát, da mặt co giật.

La Hưng Hổ cũng không khá hơn chút nào, sợi râu tung bay, cát bụi rơi đầy người.

“Hai vị, còn chưa thỉnh giáo?”

Phương Tri Hành cúi đầu xuống, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn 2 người họ, bướu thịt trên thân thể tiếp tục phồng lên như đang thổi hơi vậy.

Thân công công lấy khăn lụa ra lau miệng, giọng khàn khàn trả lời: “Nhà ta là tổng quản vương phủ, Thân Như Huân.”

La Hưng Hổ lập tức khôi phục lại nét mặt, kiêu căng nói: “Bản tọa là đại trưởng lão La gia, La Hưng Hổ.”

Phương Tri Hành nghe xong, cười gằn và nói: “Nói đi, các ông muốn chết như thế nào?”

“Hỗn xược!”

Thân Như Huân giận tím mặt: “Nhà ta là nô tài của Sắc An Vương, cho ngươi mượn 10 lá gan thử động vào 1 cọng tóc gáy của ta xem?”

“Haha, công công bớt giận.”

La Hưng Hổ cười lạnh lùng, nhìn Phương Tri Hành, từ tốn nói: “Phương Tri Hành, có phải ngươi cho rằng thực lực của mình đã đạt đến Bách Ngưu cảnh là vô địch nhất thế gian này rồi không?”

Phương Tri Hành đáp lại: “Ta không dám nhận 2 chữ vô địch này nhưng giết các ông thì đủ dùng rồi.”

La Hưng Hổ xùy khinh miệt, chậm rãi nói: “Cơ Thể Thành Thánh cường hoành nhưng vẫn kém xa Thiên Nhân.”

Ông ta nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi có biết rằng chỉ cần người trong môn phiệt ta kêu gọi lão tổ Thiên Nhân trong lòng thì có thể mời lão tổ Thiên Nhân nhập vào thân không hả?”

Lời này vừa nói ra!

Tế Cẩu ngồi không yên nữa, giật mình nói: “Thật hay giả vậy, còn có thể chơi trò nhập thể nữa à? Mẹ nó, Thiên Nhân là nữ quỷ à, thế mà có thể nhập vào người?”

Phương Tri Hành tâm thần chớp động, đuôi mày không khỏi nhướng lên.

Tham Lang nói là mượn dùng nhưng vào miệng La Hưng Hổ lại biến thành nhập thân.

Sự khác biệt trong đó rất lớn!

Có điều, trong truyền thuyết thần thoại, các vị thần phật tiên ma, bao gồm cả lệ quỷ thông thường đều có bản lĩnh “nhập thân”.

La Hưng Hổ không hề sợ hãi, rung lắc ống tay áo, khinh miệt nói: “Bất kể ngươi có bao nhiêu át chủ bài, bất cứ lúc nào và bất cứ đâu ta đều có thể mời lão tổ Thiên Nhân giáng lâm, việc giết ngươi dễ như trở bàn tay.”

Phương Tri Hành trầm mặc, nghiêm sắc mặt nói: “Vãn bối đã ngưỡng mộ lão tổ Thiên Nhân của La gia từ lâu, muốn mời ông ấy ra trò chuyện vài câu.”

“Ngươi cũng xứng!”

La Hưng Hổ chập 2 tay lại tạo thành 1 cái pháp ấn, tiếng gào rít giận dữ trong miệng phát ra:

“Thiên Nhân nhập vào ta, thế gian đệ nhất nhân!”

Sau một khắc, thân thể của ông ta run lẩy bẩy, sự thống khổ hiện rõ trên mặt, 2 chòm tóc mai trắng hơn rất nhiều.

Điều quỷ dị chính là, trong 2 hốc mắt ông ta bỗng phát ra ánh sáng trắng óng ánh.

Một minh ấn hình con nhện tám chân chậm rãi xuất hiện trên trán ông ta.

Phù~

Chỉ một thoáng, 1 cỗ uy thế kinh khủng vượt quá mức tưởng tượng lập tức phát ra từ trên người La Hưng Hổ.

Một lúc sau, La Hưng Hổ ngừng run rẩy, ánh sáng trắng trong mắt ông ta yếu đi vài phần.

Nhưng lúc này, trong đồng tử phát sáng của ông ta đã triệt để mất đi tình cảm nhân loại, nó lạnh lùng, băng lãnh tựa như vực sâu vô tận.

Thân Như Huân lộ vẻ tôn kính, quỳ cái đụi trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tài Thân Như Huân, bái kiến Thiên La đại nhân.”

“Thân Như Huân, ngươi là nô tài của Sắc An Vương à.”

La Hưng Hổ mở miệng lần nữa, lúc này lại là giọng nói của 1 nữ nhân.

Lúc đầu, nữ nhân hơi mơ màng, nhưng một lúc sau, bà nhìn thẳng vào Phương Tri Hành, nghiêm túc đánh giá, điềm đạm nói: “Phương Tri Hành phải không, tình trạng của ngươi rất tệ, cách cái chết không xa, La Hưng Hổ triệu hoán ta đến vì để giết ngươi ư?”

Ánh mắt Phương Tri Hành hơi lóe lên, giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc tiền bối không phải đích thân tới đây, chưa chắc đã giết được ta.”

Thiên La nhếch miệng, ngón tay hơi động đậy.

Ngay lập tức, những sợi tơ nhện gần như vô hình xuất hiện giữa không trung, giăng khắp nơi, trải rộng xung quanh.

“Đệt!”

Tế Cẩu dựng hết cả lông tóc, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên, theo bản năng nó vội lùi về sau.

Dù vậy, vài sợi lông chó vẫn bị tơ nhện cắt trúng và rơi xuống đất.

Dù lực phòng ngự của “Tông Mao Cố Giáp” không tầm thường nhưng với lực cắt của tơ nhện Bát Trảo thì không đáng nhắc đến.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0