Chương 742 - Thiên Nhân (3)
“Tới đi!”
Phương Tri Hành đã sớm vận sức chờ phát động, toàn bộ sức mạnh triển khai.
“Thập Phương Bạo Sát!”
“Tử Hải Ôn Triều!”
“Đồ Độc Chi Vụ!”
Kỹ năng bộc phát bộc phát ra ngoài như thể không cần tiền.
Kình lực Bạo Sát chặn tơ nhện xung quanh.
Hắc thủy và sương độc gào thét xông ra như thể kinh đào hải lãng càn quét khắp nơi.
Nữ nhân và Thân Như Huân tức thì bị cuốn vào trong thủy triều.
“Hả, đỡ được ư?”
Nữ nhân giật mình, thản nhiên nói: “Cũng đúng, với loại người sinh sôi vô hạn như ngươi, đúng là sức mạnh có thể tiếp tục tăng vọt nhưng để xem thử ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?”
Phương Tri Hành xùy, cười lạnh nói: “Vậy còn bà, thân thể La Hưng Hổ chịu nổi sức mạnh của bà không?”
Nữ nhân hờ hững nói: “Giết ngươi không cần dùng nhiều thời gian như vậy.”
Tơ nhện nhanh chóng phóng ra, cắt chém mỗi một tấc không gian.
Mười xúc tu máu bao trùm Ngọc Lân điên cuồng dao động, chấn khai mỗi 1 sợi tơ nhện đánh tới.
Một giây sau, một con hắc long bỗng nhiên xông ra khỏi Tử Hải Ôn Triều.
“Lục Hư Long, giết!”
Hắc long ngóc đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét, mở to chiếc miệng máu, từ trên không lao xuống đầu La Hưng Hổ.
“Phá!”
Nữ nhân cau mày, ngẩng đầu lên, giăng ra 1 tấm mạng nhện vắt ngang trên đỉnh đầu.
Đầu rồng đổ ập xuống lập tức bị cắt chém thành vô số khối vụn, 1 lần nữa hóa thành hắc thủy, đổ ào như thác nước xung kích trên người La Hưng Hổ.
Nhân lúc này, sương độc cũng lao tới bao bọc toàn thân La Hưng Hổ.
Ngay sau đó, hắc long lần nữa ngưng tụ thành hình, không hề sợ chết nhào về phía La Hưng Hổ.
“Nhiều kỹ năng bộc phát cấp 4 như vậy, làm thế nào ở tuổi này ngươi có thể luyện thành được?” Nữ nhân kinh ngạc hỏi.
Phương Tri Hành không nói 1 lời, liều lĩnh triển khai công kích.
Thần uy như thế đúng là kinh thiên động địa, chấn tâm nhiếp hồn.
“Vãi chưởng, đây chính là thực lực thật sự của Phương Tri Hành ư?” Tế Cẩu nhìn ngơ người, kinh tâm động phách.
Nó cho rằng vừa rồi Phương Tri Hành giết chết 2 tên cơ giáp kia là đã bật hết hỏa lực rồi.
Ai mà ngờ.
Thời gian từng giờ trôi qua!
Dần dần bướu thịt trên người Phương Tri Hành càng lúc càng lớn, đã không chịu nổi gánh nặng!
“Thiết lập lại!”
Trong 1 hơi thở, toàn bộ bướu thịt xẹp xuống và biến mất.
“Hả?!”
Nữ nhân lần nữa kinh hô, kéo theo đó là cảm xúc kinh ngạc và chấn động, hỏi: “Sao ngươi làm được?”
Phương Tri Hành cười một cách uy nghiêm đáng sợ, thế công càng thêm mãnh liệt.
“Phụt~”
Bỗng nhiên, La Hưng Hổ ho ra 1 ngụm máu, cả người lập tức già nua.
Mái tóc của ông ta trắng xóa như tuyết, nếp nhăn trên da thịt tựa như vỏ cây già.
Ánh sáng trắng trong mắt ông ta lập tức tán loạn, nỗi hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt ông ta, khàn giọng kêu lên: “Lão tổ, cứu ta!”
Thấy thế, Phương Tri Hành cười nhạo: “Sao vậy, ông bị Thiên La lão tổ vứt bỏ rồi à?”
La Hưng Hổ hoảng sợ đến mức biến dạng, triệt để thất thố, kêu lên: “Phương Tri Hành, có gì từ từ nói, ta nhận thua rồi…”
Tròng mắt Phương Tri Hành chuyển động, xúc tu máu đảo qua, hút mất 2/3 huyết dịch trong cơ thể Lư Hưng Hổ.
La Hưng Hổ lập tức ngã gục trên mặt đất, thân thể khô quắt, mặt xám ngắt như tàn tro, hơi thở mong manh.
Sau đó, ông ta bị Phương Tri Hành đánh bất tỉnh.
Phương Tri Hành quay đầu, đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy 1 bóng người đang co giò chạy như bay, bỏ trốn mất dạng.
“Thân công công, ông muốn chạy đi đâu vậy?”
Phương Tri Hành nhếch khóe miệng, liếc mắt ra ám hiệu cho Tế Cẩu.
Lúc này, Thân Như Huân khóc không ra nước mắt, trong lòng hoảng loạn so sánh.
“Không ngờ Thiên Nhân nhập thân La Hưng Hổ mà còn bại trận!”
Đây là chuyện chưa từng có!
Thân Như Huân hãi hùng khiếp vía giống như gặp quỷ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ là bởi vì La Hưng Hổ đã quá già, thân thể không còn mạnh mẽ như trước.
Cũng có thể là do Thiên La lão tổ khinh địch, chủ quan.
Bất kể như thế nào, Phương Tri Hành cũng quá đáng sợ.
Thân Như Huân thấy tình thế không ổn nên đã chuồn thẳng.
Thế nhưng Phương Tri Hành rất nhanh đã đuổi kịp.
“Gâu!”
Tế Cẩu cũng khóa chặt mùi Thân Như Huân, lập tức sải chân phi nước đại theo sát bên cạnh Phương Tri Hành, ra sức vọt tới trước.
Không thể không thừa nhận “Lưu Phong Hồi Tuyết” tốc độ cực nhanh, nhanh như cầu vồng mọc vậy.
Trên cuộc truy đuổi đường dài, Tế Cẩu ngày càng thoải mái và có xu hướng đuổi kịp Phương Tri Hành.
Vốn là Liệp Lang Hồng Nha cấp 4, là tay săn thiện nghệ trong giới tự nhiên nên phương diện tốc độ tuyệt đối đứng đầu bảng.
“Khặc khặc!”
Thấy tình hình này, Tế Cẩu phải nói là mừng như điên, mẹ ơi, rốt cuộc mình cũng có 1 hạng mục thắng được Phương Tri Hành rồi.
Không bao lâu, Tế Cẩu nhảy tới trước mặt Thân Như Huân, chặn đường đi của ông ta.
“Lang tổ tông à, tao và mày đều là nô tài của vương phủ, mắc mớ gì mày phải hại tao!”