Chương 74: Công pháp
Chương 74: Công pháp
“Ô, thành công rồi!”
Cơ hội hiếm có, Tế Cẩu hấp tấp chạy tới, tranh thủ góp cái mặt lại thật sát.
Sau đó, nó tràn đầy kỳ vọng nhìn giao diện hệ thống của nó.
Trong phút chốc, giao diện hệ thống của nó bỗng mơ hồ, rồi dần hiện rõ.
“Haha, tao cũng thăng cấp rồi…”
Tế Cẩu vui mừng như điên, nhìn kỹ lại bảng hệ thống lần nữa, nó đột nhiên im bặt.
Phương Tri Hành liếc nhìn.
[Giống loài: Chó]
[Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc)]
[Huyết mạch: Liệp Lang]
[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Nanh Sói Kịch Độc (mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một sinh mạng)]
[Số mạng còn lại: 4]
“Ủa, không thăng cấp, có điều trước đó mày còn lại ba mạng, giờ đã khôi phục thành bốn mạng rồi kìa.”
Phương Tri Hành nhướng mày, trầm ngâm nói: “Xem ra sau khi tao thăng cấp, mày không nhất định cũng thăng cấp theo nhưng trạng thái của mày có lẽ sẽ được tăng lên tối đa.”
Tế Cẩu tiu nghỉu cụp tai xuống, thất vọng nói: “Mẹ nó, tao còn cho rằng mình cùng sẽ biết chữ.”
Phương Tri Hành trợn trắng mắt, xùy và nói: “Có rắm đấy mà hít. Mẹ nó, mày chính là một con chó. Nếu biết chữ thì không phải là quá trái với ý trời à?”
Tế Cẩu không phục, dùng chân nhỏ mở trang đầu tiên của cuốn từ điển, ấn vào chữ đầu tiên và nói: “Từ này phát âm là ‘shan’, có nghĩa là vùng núi sông.”
Những ngày này, nó đi theo bên cạnh Phương Tri Hành, xem Vương Nghĩa Đồng dạy bảo Phương Tri Hành, mưa dầm thấm lâu, nó cũng học được mấy chữ.
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng lên, tặc lưỡi: “Mày được đó chứ, thế mà còn biết học lén.”
Tế Cẩu ngẩng cao đầu, mạnh dạn nói: “Đừng coi thường chó nghen, nếu tao mà nghiêm túc thì không còn việc của mày nữa rồi.”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, nhếch khóe môi và nói: “Tốt, thấy mày biểu hiện tích cực như vậy, giao cho mày một nhiệm vụ cực quan trọng.”
Tế Cẩu bỗng nhiên lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, cảnh giác vạn phần: “Nhiệm vụ gì hả, mày lại nảy ra ý đồ xấu gì đây?”
“Mày có bốn cái mạng, hoảng cái rắm!”
Phương Tri Hành khinh bỉ nói: “Nhiệm vụ rất đơn giản, lợi dụng ưu thế dung mạo soái khí của mày đi vào phòng ngủ và thư phòng của La Khắc Hoanh, tìm kiếm võ công bí tịch.”
Tế Cẩu khè răng và nói: “Ý mày là người ta sẽ không chú ý đến một con chó đúng không?”
Phương Tri Hành cười nói: “Đây chính là một trong số ít ưu điểm của mày, xem thử mày có muốn phát huy nó thật tốt không thôi?”
Tế Cẩu quay đầu, khinh thường nói: “Ít cái con khỉ, mẹ nó, ăn rồi cứ sai ông đây làm việc cho mày!”
“Ai yo, ba ngày không đánh, đã biết leo lên mái nhà dỡ ngói rồi chứ gì!”
Phương Tri Hành khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói: “Ngứa da rồi phải không?”
Tế Cẩu không hề lay chuyển: “Tao đi mạo hiểm, mày ngư ông đắc lợi, không có cửa đâu.”
Phương Tri Hành tức đến mức bật cười, quát lớn: “Đồ ngu, tao thăng cấp rồi, chẳng phải mày cũng thăng cấp theo à? Ai ngư ông đắc lợi hả? Không đúng, mày còn lợi hại hơn, mày là nằm không hưởng, nằm không mưu lợi bất chính!”
Tế Cẩu không phục: “Mức độ thăng cấp của hai chúng ta không hề đồng nhất, mày có thể tiếp tục thăng cấp không ngừng, nhưng tao thăng hay không thăng cấp còn phải xem may mắn. Tao hỏi mày, mày có thể đảm bảo rằng lần sau mày thăng cấp, tao nhất định sẽ thăng cấp không hả?”
Phương Tri Hành cười khẩy: “Tao hiểu rồi, té ra mày chỉ muốn nằm không thôi, chứ chẳng muốn bỏ ra chút sức lực nào cả.”
Tế Cẩu hừ lạnh lùng: “Ai muốn làm việc xấu chứ? Mày làm không?”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, đáp: “Thế này đi, nếu mày giúp tao lấy được công pháp, lần sau tao thăng cấp mà mày không thăng cấp miếng nào thì tao sẽ bù đắp cho mày một ít.”
Tế Cẩu mừng rỡ, vẫy đuôi: “Bù đắp cái gì?”
Phương Tri Hành trợn mắt và nói: “Ngoại trừ việc làm chút đồ ăn ngon cho mày ra, mày còn có nhu cầu nào khác ư? Chẳng lẽ mày muốn tao tìm cho mày một em chó cái à?”
“Đệt mợ!”
Tế Cẩu hú như chó sói: “Nghe cho kỹ đây, tao muốn ăn xương bò to, ba ngày ăn chín bữa, nuôi cơm trước rồi mới làm việc.”
“Được, được lắm, mày có gan!” Phương Tri Hành tức đến mức nghiến răng ken két.
Có điều, trong việc lặng lẽ tìm kiếm công pháp, Tế Cẩu đóng vai trò không thể thay thế.
Cuối cùng, Phương Tri Hành đành cắn răng nhẫn nhịn.
Chạng vạng, cậu dẫn theo Tế Cẩu đi đến một quán thịt bò lâu đời, gọi một nồi xương bò lớn.
Một người một chó ăn gần như no nê.
Tiếp đó, bọn họ trở về phủ đệ lý chính.
Phương Tri Hành viết chữ trên mặt đất và nói với Tế Cẩu: “Theo lời lão Vương, trong tay La Khắc Hoành không chỉ có một bản võ công bí tịch, công pháp đã xác định có <V;ương gia Thốn quyền> và <Thi;ết Sơn công>, mày cần nhớ kỹ bảy chữ này.”
Tế Cẩu âm thầm đọc thuộc mấy lần, gật đầu nói: “Được, nhớ kỹ rồi.”
Lúc này, trời vừa tối, trăng treo trên ngọn cây.
Thân thể Tế Cẩu run run, biến ra một bản thân khác, để nó ở yên trong phòng.