Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 75 - Chương 75: Đạt Được

Chương 75: Đạt được Chương 75: Đạt được

Tiếp đó, Phương Tri Hành ôm lấy Tế Cẩu, cười giả lả và gõ cửa phòng Vương Nghĩa Đồng, tìm hắn nói chuyện phiếm.

Một lát sau, một Tế Cẩu khác chui ra từ trong khe cửa, lặng yên rời khỏi biệt viện, cả đường cứ chạy rồi dừng mấy lần, vòng qua hòn non bộ, tiến vào một cổng vòm hình tròn, tới trước cửa một gian phòng.

Bên trong gian phòng vẫn sáng đèn, bóng người lắc lư hắt lên trên cửa sổ.

Nơi này là thư phòng của La Khắc Hoành.

“Lão gia, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

Quản gia đứng trước bàn, cúi đầu cười hỏi: “Đại phu nhân, nhị phu nhân và tứ phu nhân đã hẹn bạn bè chơi mạt chược, ngũ phu nhân bây giờ thân thể không tiện, ngài muốn tới chỗ tam phu nhân hay là lục phu nhân?”

La Khắc Hoành há miệng ngáp, nghiêng đầu hỏi: “Lão thất đâu?”

Quản gia lập tức đáp: “Ngài quên rồi à, mẫu thân thất phu nhân bệnh tình nguy kịch, ba ngày trước đã về nhà ngoại rồi.”

La Khắc Hoành gãi đầu, chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: “Vậy đi qua chỗ lão lục.”

“Vâng, nô tài sẽ đi báo cho lục phu nhân chuẩn bị.”

Quản gia cười nói, quay người bước ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, hắn phất tay.

Lập tức có mộ thị nữ bưng tới một bát canh cẩu kỷ, đưa đến bên miệng La Khắc Hoành uống.

Không bao lâu, La Khắc Hoành đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Bên trong gian phòng chỉ còn lại hai thị nữ, hai người bắt đầu dọn dẹp, quét sàn và lau bàn.

“Gâu gâu!”

Đột nhiên có tiếng chó sủa truyền đến nghe như tiếng cún con.

Hai thị nữ tập trung nhìn, thấy một con chó nhỏ bò qua cánh cửa, tiến vào trong thư phòng.

“Á, chó con ở đâu ra vậy?”

“Trong phủ có người nuôi chó à?”

Hai thị nữ tò mò, bế Tế Cẩu lên trêu đùa.

Tế Cẩu vui vẻ lè lưỡi, liếm khắp nơi, thậm chí còn thọc sâu vào ngực của bọn họ.

“Được rồi được rồi, tranh thủ làm việc đi, nếu không quản gia lại mắng nữa đó.”

Một lát sau, hai thị nữ đặt Tế Cẩu xuống mặt đất, mặc nó chơi đùa.

Tế Cẩu chui lên nhảy xuống trong phòng, thấy quyển sách nào liền dùng móng vuốt cào mấy cái.

Gian phòng này dù được gọi là thư phòng nhưng lại không có bao nhiêu cuốn sách, ngược lại có rất nhiều tác phẩm gỗ chạm khắc tinh xảo.

Bởi vì La Khắc Hoành vốn không phải người thích đọc sách, hắn thích chơi gỗ điêu khắc hơn.

Một lát sau, Tế Cẩu phát hiện một hộp gấm nặng nề, bề ngoài có dấu vết điêu khắc, trang trí vô cùng hoa mỹ.

Nó tốn hết sức lực dùng đầu đẩy nắp hộp ra, vừa nhìn liền thấy bên trong có cuốn sách.

Phía trên bìa của quyển sách có hai chữ nhìn khá quen mắt.

Hình như là &LTTh;ốn quyền>!

“Tìm thấy rồi!”

Tế Cẩu mừng như điên, nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, vừa ra tới cửa bỗng có thứ gì đó từ bên cạnh nhảy vọt ra.

“Meo~”

Tế Cẩu giật nảy mình, xù lông.

Một con mèo trắng to chắn trước mặt nó, con mèo trắng nhìn chằm chằm Tế Cẩu, hơi cong thân mèo, nhe răng đe dọa.

“Đệt, mèo ở đây ra vậy?”

Tế Cẩu không định dây đưa, lách qua mèo trắng, co cẳng chạy.

Nào ngờ, mèo trắng vừa thấy Tế Cẩu định chạy, đột nhiên nhào tới, quơ móng vuốt lên cào xuống.

“Á đù!”

Mặt Tế Cẩu đau rát, da bị trầy xước, trong nháy mắt tính hung hăng của nó bộc phát, chộp lấy con mèo trắng, há mồm cắn một phát vào cổ nó.

“Ai da, sao lại đánh nhau rồi?” Một thị nữ hoảng sợ kêu to.

“Đây là mèo của đại thiếu gia, không được cắn!” Thị nữ hô to gọi nhỏ.

Tế Cẩu nhả ra, mặc kệ sự sống chết của mèo trắng, ba chân bốn cẳng co giò chạy thẳng.

Tế Cẩu trốn vào trong bóng tối rồi đột nhiên tan rã, biến thành khói đen chui xuống lòng đất.

Ngay lập tức, trong gian phòng Vương Nghĩa Đồng!

Tế Cẩu ngẩng đầu, liếc nhìn Phương Tri Hành, truyền âm: “Tìm được võ công bí tịch rồi, ngay trong thư phòng, đằng sau giá sách có một hộp gấm khắc hoa văn.”

Phương Tri Hành mừng thầm, hỏi: “Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Tế Cẩu chần chừ một lúc, trả lời: “Tao gặp phải một con mèo trắng lớn, nó tấn công tao nên tao cắn nó một cái, hình như cắn chết rồi.”

“Mèo trắng to?”

Phương Tri Hành không nói gì, tiếp tục trò chuyện với Vương Nghĩa Đồng.

Không bao lâu, keng keng keng~

Một hồi tiếng gõ chiêng truyền ra.

“Có biến, đi mau.”

Vương Nghĩa Đồng biến sắc, bỗng nhiên đứng bật dậy, tông cửa xông ra.

Thấy thế, Phương Tri Hành cũng đứng dậy đi theo hắn.

Tế Cẩu cũng lon ton chạy theo, lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ tao làm to chuyện rồi ư?”

Phương Tri Hành không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: “Đừng hoảng hốt, chỉ cần bản thể của mày nấp kỹ là được.”

Tế Cẩu hiểu ra, quay người chui trở về phòng.

Rất nhanh, Vương Nghĩa Đồng và Phương Tri Hành lần theo tiếng gõ chiêng, đi tới bên ngoài thư phòng.

Người gõ chiêng chính là quản gia, bên cạnh hắn là hai thị nữ đang run lẩy bẩy quỳ tại đó.

Trước mặt hai thị nữ là một con mèo trắng to đang nằm bất động, ngay cổ có máu me đầm đìa, vết máu hơi chuyển sang đen.

Ngoài ra, phía trước con mèo trắng còn có hai người đang đứng.

Một già, một trẻ.

Lão già khoảng ngoài 60, tóc mai điểm bạc, râu bồng bềnh, xương gò má nhô lên, mắt trái đục ngầu trắng bệch, hình như bị mù.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0