Chương 76: Đạt được (2)
Chương 76: Đạt được (2)
Ông ta mặc một áo choàng đen, dáng người rất gầy gò, mắt phải sắc bén và sáng ngời.
Còn tên thiếu niên kia trông chỉ mới 13 14 tuổi, tướng mạo bình thường, thậm chí có thể nói là hơi xấu xí, mắt nhỏ hẹp, mũi to, cảm giác ngũ quan không được cân đối.
Vương Nghĩa Đông hạ giọng: “Vị kia là đại thiếu gia La Hướng Bằng, vị lão giả mặc áo choàng đen bên cạnh là sư phụ của cậu ta Tôn Cung Trường, lúc đỉnh phong đạt tới Đại Mãng cảnh cao thủ, từng dùng một đôi ‘ưng trảo’ mổ mù mắt ‘song hùng Hắc Sơn’, rất có uy danh, nay tuổi già lui ẩn giang hồ, chuyên tâm dạy bảo đại thiếu gia học võ.”
Phương Tri Hành lập tức hiểu rõ, không khỏi nhìn Tôn Cung Trường thêm vài lần.
Chỉ chốc lát, La Khắc Hoành cũng chạy đến, gào lên: “Chuyện này là thế nào đây?”
Quản gia lập tức trả lời: “Lão gia, con mèo trắng đại thiếu gia nuôi bị một con chó cắn chết rồi.”
Nghe vậy, La Khắc Hoành không hỏi hỏi tiếp: “Ta còn tưởng là có chuyện gì to tát, chẳng phải chỉ chết một con mèo thôi à?”
Vẻ mặt La Hướng Bằng dữ tợn, tức giận hét lên: “Ba, nó không phải là con mèo bình thường mà là mèo Thiên Thiên tỷ tặng cho ta!”
La Khắc Hoành vỗ trán, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ui trời, sao ta lại quên được nhỉ, quà Thiên Thiên tỷ tặng cho con chính là con mèo trắng này ư? Tiêu rồi tiêu rồi, lần này xong đời rồi!”
La Hướng Bằng gấp gáp nói: “Nếu như Thiên Thiên tỷ biết được ta nuôi chết con mèo tỷ ấy tặng thì chắc chắn tỷ ấy sẽ không thích ta nữa.”
Đột nhiên, cậu ta để mắt tới hai thị nữ đang quỳ trên mặt đất kia, nổi giận mắng té tát: “Đều do hai con tiện tì các ngươi không bảo vệ tốt con mèo của ta, ta đánh chết các ngươi!”
Cậu ta nhào về phía một thị nữ, trước tiên là đấm đá túi bụi, tiếp đó là giật tóc kéo đi trên mặt đất.
“Đại thiếu gia tha mạng, xin hãy tha mạng!” Mũi và miệng của thị nữ nọ chảy máu, ôm đầu khóc rống.
Thấy cảnh này, Phương Tri Hành hơi nheo mắt lại.
Nhưng Vương Nghĩa Đồng dường như đã nhìn quen rồi, không có gì ngạc nhiên.
“Chó hoang ở đâu ra vậy?”
La Khắc Hoành cũng nổi giận, chất vấn quản gia: “Trong nhà có người nuôi chó ư?”
Quản gia liền nói: “Có một con chó giữ nhà vẫn luôn buộc dây tại cửa ra vào, còn một con khác là…”
Hắn nghiêng đầu nhìn vê phía Phương Tri Hành.
Thấy vậy, Phương Tri Hành tỏ ra tự nhiên, chắp tay nói: “Lão gia, tiểu nhân cũng nuôi một con chó nhỏ nhưng con chó của ta không thể làm hại đến con mèo trắng này được. Từ chiều đến giờ, ta và nó vẫn luôn ở cùng nhau.”
Trong lúc nói chuyện, cậu vừa vô tình vừa cố ý liếc mắt sang Vương Nghĩa Đồng.
Cũng may Vương Nghĩa Đồng ngầm hiểu, chủ động nói: “Lão gia, ta có thể làm chứng, lúc chuyện xảy ra ta và Phương huynh đệ đang trò chuyện, con chó nhỏ của hắn vẫn luôn ở bên cạnh bọn tôi.”
Nghe xong, La Khắc Hoành lập tức đưa ra phán đoán: “Vậy là có một con chó hoang chạy vào trong nhà rồi.”
Quản gia nhanh nhảu nói: “Lão gia đừng vội, nô tài lập tức tập hợp mọi người tiến hành lục soát toàn phủ.”
“Nhanh đi!”
La Khắc Hoành nổi giận đùng đùng.
Gặp tình cảnh này, Phương Tri Hành vội nói: “Đại nhân, ta và Vương đại ca cũng có thể giúp đỡ tìm kiếm.”
“Tốt lắm, các ngươi cũng đi cùng, băts buộc phải tìm ra con chó hoang kia cho ta.” La Khắc Hoành vội vàng nói.
Hai cận vệ quay người rời đi.
Vừa đi, Phương Tri Hành vừa hạ giọng hỏi thăm: “Lão Vương, tính nết của đại thiếu gia thế nào vậy?”
Vương Nghĩa Đồng ậm ừ nói: “Như ngươi thấy đấy, một khi tức giận là hành hung các tỳ nữ, năm nay đã có hai tỳ nữ bị hắn đánh chết rồi.”
Phương Tri Hành lập tức im lặng.
Thấy thế, Vương Nghĩa Đồng hạ giọng nhắc nhở: “Huynh đệ, đây chính là tác phong của đệ tử thế gia, bọn họ có thân phận hiển hách, khác với chúng ta, bọn họ giết dân chúng thấp cổ bé họng không có gì khác biệt với giết gà chó cả.”
Phương Tri Hành trầm mặc, hỏi tiếp: “Vị Thiên Thiên tỷ mà bọn họ nhắc đến là ai?”
Vương Nghĩa Đồng trả lời: “Con gái của quận trưởng đại nhân La Thiên Thiên. Chắc ngươi không biết, La Khắc Hoành có huynh đệ cùng cha khác mẹ với quận trưởng đại nhân, nghe nói quan hệ của bọn họ rất tốt.”
Phương Tri Hành hiểu ra.
Bất chợt đêm đã dần khuya.
Cả phủ đệ bị lục soát từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nhiều lần nhưng vẫn không tìm được con chó hoang kia.
Mọi người đều bị giày vò khá lâu.
Về sau, có người phát hiện một cái chuồng chó tương đối bí ẩn.
Tiếp đó, quản gia thông minh đã đề xuất một phương án giải quyết.
Đó là mua một con mèo trắng cùng chủng loại để thay thế con mèo đã bị cắn chết kia.
Dù sao La Thiên Thiên chưa từng gặp con mèo trắng sau khi lớn lên trông như thế nào nên chỉ cần một con mèo trắng là được.
Lúc này, hai cha con lý chính mới dừng tay, quay về phòng ngủ.
Mọi người cũng lập tức giải tán, ai về phòng người nấy ngủ.
Lần này ầm ĩ một phen, ai cũng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, bọn họ nhanh chóng ngủ thiếp đi.