Chương 750 - Quy tắc (2)
"Tế Cẩu, mày tạo thêm một Ảnh Phân Thân đi."
Tế Cẩu liếc mắt nói: "Tao chỉ còn lại 6 cái mạng thôi đấy, mày dùng tiết kiệm chút."
Nói tới nói lui thì nó vẫn phục tùng mệnh lệnh.
Phương Tri Hành nói: "Lần trước mày bước chân trái lên cầu gỗ, lần này bước chân phải đi."
Tế Cẩu nghe vậy thì cạn lời: "Bước chân trái lên cầu thì sẽ chết à?"
Ảnh Phân Thân bước chân phải ra, cẩn thận bước từng bước lên cầu gỗ, cuối cùng đi về phía đối diện.
"Đù!"
Tế Cẩu hoàn toàn cạn lời, không khỏi mắng to lớn: "Đây là quy tắc thối ai tạo ra vậy, đùa Cẩu gia mày à?"
Phương Tri Hành cũng cạn lời, bước chân phải qua cầu.
Tế Cẩu cũng đi theo qua đó, tò mò nói: "Ví dụ chúng ta nhảy qua sông, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Phương Tri Hành đáp lại: "Nếu tao đoán không nhầm, mỗi một cửa ải nơi này đều tồn tại quy tắc giết tương ứng, qua cầu có quy tắc, nhảy qua sống chỉ sợ là cũng có quy tắc."
Tế Cẩu ngắm nhìn con sông thật sâu, do dự một lúc, chung quy không dám lấy thân thử nghiệm.
Ảnh Phân Thân tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường mòn, chưa đi xa lắm thì phía trước xuất hiện mấy căn nhà tranh cao thấp không đồng đều, nghiễm nhiên tạo thành một thôn làng nhỏ.
Đường đất trong thôn gập ghềnh, tùy ý có thể thấy được ổ gà ổ chó, còn có súc vật dê bò được nuôi nhốt.
Cách đó không xa có một giếng nước, bên cạnh còn có đá vuông làm khổ.
Dưới màn đêm, thôn làng vắng vẻ không tiếng động.
Tế Cẩu nghiêng tai lắng nghe rồi truyền âm đến : "Có tiếng hô hấp và tiếng tim đập, trong thôn này có người ở."
Phương Tri Hành phấn chấn tinh thần, đáp lại: "Chúng ta trốn trước, đợi trời sáng rồi hẵng nói."
Tế Cẩu đồng ý.
Sau đó, Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, để Vạn Nhân đao ngang đầu gối.
Tế Cẩu thì thu hồi Ảnh Phân Thân lại, nằm ở bên cạnh Phương Tri Hành.
Không bao lâu sau, nó cảm thấy hơi khát.
Dù sao cũng bị núi lửa thổi đầy miệng, cổ họng đã sớm khô khốc.
Tế Cẩu đứng lên, đi đến bên giếng nước, thò đầu vào trong miệng giếng.
Tõm!
Sau nháy mắt, đầu của Tế Cẩu lọt vào trong giếng, bọt nước văng lên rất cao.
"Mẹ ơi!"
Tế Cẩu phát ra tiếng kêu thảm kinh khủng.
Tiếng kêu này của nó khiến chó của toàn thôn đều kêu lên.
Phương Tri Hành đứng lên, nắm chặt Vạn Nhân đao.
Thì thấy bên miệng giếng nổi lên một cái bóng, thình lình là Tế Cẩu sống lại.
"A đù, lại chết lần nữa!"
Lông mao của Tế Cẩu dựng đứng lên, hiện tại nó chỉ còn 5 cái mạng.
Phương Tri Hành hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tế Cẩu vội vàng nói: "Tao chỉ nhìn vào bên trong giếng, sau đó thì rơi vào trong, nước giết điên cuồng tràn vào miệng của tao, dìm chết tao."
"Vậy mày đã thấy cái gì?"
"Trong giếng đen kịt một màu, tao không thấy cái gì cả."
"..."
Phương Tri Hành đang muốn nói gì đó thì đột nhiên có một tia sáng chiếu qua.
Ánh lửa sáng lên trong căn nhà tranh bên cạnh.
Ngay sau đó, một tiếng cọt kẹt vang lên.
Cửa được mở ra.
Một bà cụ xách theo đèn dầu bước ra ngoài, bà trừng to đôi mắt mờ dò xét Phương Tri Hành và Tế Cẩu mấy lượt, mở miệng nói: “Ngươi là ai, đến thôn của bọn ta làm gì?”
Phương Tri Hành cũng dò xét bà cụ, đầu tóc trắng xoá, thân hình hơi còng xuống, mặc áo gai màu xám, khí huyết hơi yếu, dường như chỉ là người già bình thường.
"Lão nhân gia, quấy rầy rồi. Ta đến từ bên ngoài, bị lạc đường, đang muốn tìm chỗ qua đêm." Phương Tri Hành mở miệng nói.
Bà cụ trừng mắt nhìn, kinh ngạc xen lẫn với nghi ngờ nói: "Ngươi đã thông qua bậc thang đá, đến đây từ bên cầu gỗ à?"
Phương Tri Hành đưa tay chỉ về phía sau, đáp lại: "Đúng vậy, chính là đến từ bên kia."
Bà cụ biến sắc, kinh ngạc nói: "Lẽ nào ngươi biết quy tắc của thô bọn ta? Nếu không, sao ngươi sống sót đi đến đây được?"
Tinh thần của Phương Tri Hành hơi động, cậu vội vàng nói: "Ta cứ đi như vậy qua đây thôi, quy tắc gì chứ?"
"Đi như vậy?"
Bà cụ khiếp sợ muốn chết, tấm tắc nói: "Mạng lớn, mạng của ngươi lớn thật!"
Phương Tri Hành hỏi: "Lão nhân gia, thôn của bà có rất nhiều quy tắc à? Ta chưa quen cuộc sống nơi đây, có thể nói cho ta biết không?"
Bà cụ phất tay nói: "Người trẻ tuổi, ngươi thật sự không hiểu quy tắc. Quy tắc của nơi này chỉ có thể dành cho người trong thôn biết, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người ngoài, lẽ nào quê nhà của các ngươi không như vậy à?"
Phương Tri Hành vội vàng nói: "Không giấu diếm gì bà, ta lớn lên ở trong núi, trước giờ luôn sống cùng cha ta, chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài.
Không lâu trước đấy cha ta chết đi, lúc này ta mới ra khỏi núi nên không rõ quy tắc ở bên ngoài."
Bà cụ giật mình rồi lần nữa quan sát Phương Tri Hành, đột nhiên quát lớn: "Đừng hòng lừa gạt bà già ta đây, ta không bị lừa đâu."
Phương Tri Hành giang tay ra, bất đắc dĩ nói: "Bà không tin ta cũng không sao, vậy ta có thể ở đây đến sáng rồi đi không?"