Chương 758 - Thần thông (3)
“Có ai không?”
La Trung Húc cất giọng hô to, một tiếng lại một tiếng, dần dần khàn cả giọng.
Rầm ~
Bỗng nhiên, cách đó không xa có một phế tích nhúc nhích, phồng lên một cái bao lớn.
La Trung Húc đầu tiên là sửng sốt, lập tức chạy qua.
Liền nhìn thấy một bàn tay máu chảy đầm đìa vươn ra từ dưới phế tích.
La Trung Húc nhanh chóng giữ chặt cái tay kia, dùng sức kéo ra.
Sau đó ông bị dọa sợ.
Bởi vì được ông lôi ra không phải một người đầy đủ, chỉ có nửa thân người.
Đó là nửa người trên của một nữ nhân còn bị lột da, cả người đầm đìa máu.
Trong nhất thời La Trung Húc không nhận ra cô là ai, gấp giọng nói: “Cô, cô là ai vậy?”
Nữ nhân cắn răng, đồng tử trong hốc mắt huyết sắc cực kỳ ương ngạnh và điên cuồng.
Cô mở miệng nói: “Ta là La Thiên Thiên.”
“Thiên Thiên!!”
La Trung Húc đương nhiên biết La Thiên Thiên, cô ta là một trong những đứa con nối dòng có thiên phú xuất chúng nhất của La gia gần trăm năm nay.
Ông nhanh chóng hỏi: “Nơi này xảy ra chuyện gì?”
La Thiên Thiên trả lời: “Thiên Nhân lão tổ bị giết rồi, các tộc nhân khác đều bị giết!”
Lời này vừa nói ra!
La Trung Húc như bị sét đánh, cả người cứng đờ tại chỗ, khó có thể tin.
Nhưng La Thiên Thiên lại nói: “Trước đừng sợ, ta còn sống, La gia còn có ta!”
La Trung Húc phục hồi tinh thần lại từ trong kinh hãi, nhìn kỹ.
Máu thịt trên người La Thiên Thiên mấp máy không ngừng, đang khép lại với tốc độ thong thả.
La Trung Húc không khỏi hỏi: “Là ai giết Thiên Nhân lão tổ? Thiên Nhân cũng có thể bị giết chết hả?”
La Thiên Thiên cười lạnh nói: “Một vị Thiên Nhân giết khác, gã tên là Thiên Hoàng!”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên nghĩ tới cái gì, quyết đoán nói: “Ngươi nhanh chóng sắp xếp tộc nhân thoát khỏi Đam Châu, không cần dẫn theo tất cả tộc nhân, chỉ dẫn theo tộc nhân tinh anh, nên vứt bỏ cứ vứt bỏ.”
La Trung Húc hít một ngụm khí lạnh, lau mồ hôi lạnh trên trán, đáy lòng nổi lên cơn lạnh khôn cùng vô tận.
...
Vương phủ!
Cộp cộp cộp ~
Một nữ tử cưỡi trâu trắng đi tới ngoài cửa lớn Vương phủ, mặc huyền bào trắng đen, vải đỏ che mắt.
Con trâu màu trắng đó vạm vỡ cường tráng, thể trọng không thể nghi ngờ vô cùng kinh người.
Nhưng mà nhìn kỹ sẽ phát hiện, dọc đường trâu trắng đi tới lại không để lại một dấu chân nào.
Nữ tử che mắt ngồi trên lưng trâu, mở miệng nói với cửa lớn Vương phủ: “Giám Thiên ti Dạ Tử Tuyền, phụng mệnh đến cầu kiến Sắc An Vương.”
Giọng nói của cô từ từ truyền ra giống như một trận gió nhẹ thổi qua cả Vương phủ, xâm nhập lỗ tai mỗi người.
Không bao lâu, cửa lớn Vương phủ mở ra.
Một thanh niên dáng người vạm vỡ lên nghênh đón, người này quần áo đẹp đẽ quý giá, diện mạo lại giống như độc xà, vặn vẹo mà giảo hoạt giống như cất giấu vô số tà ác.
Thanh niên nuôi râu ngắn, đôi mắt giống như con chuột trong cống ngầm, lộ ra sự ương bướng không chút che giấu, ha ha cười nói: “Hoá ra là mỹ nhân hàng đầu của Giám Thiên ti Dạ Tử Tuyền tiểu thư đích thân tới, bản thế tử nghe tên đã lâu!”
Dạ Tử Tuyền thản nhiên chắp tay, đáp: “Bái kiến thế tử điện hạ, đại danh của ngài cũng như sấm bên tai.”
Thanh niên tấm tắc nói: “Nói vậy không phải thanh danh tốt gì, đúng không?”
Hắn vươn tay làm một tư thế mời: “Dạ tiểu thư, mời vào trong.”
Dạ Tử Tuyền nhảy xuống, đi vào trong hỏi: “Sắc An Vương có ở đây không?”
“Cha ở hoa viên chờ cô.”
“Muội muội của ngài đâu?”
“Cô ấy nha, trước đó lén chạy ra ngoài chơi bị cha ta cấm cửa, giờ đang bế quan tu luyện.”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đi tới hoa viên.
Hoa viên của Vương phủ vô cùng bao la, phóng mắt nhìn lại, rõ ràng là biển hoa không nhìn thấy điểm cuối, ong bướm bay múa, cực kỳ tráng lệ.
Một nam tử trung niên cực kỳ uy nghiêm đang đứng trong biển hoa, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng đánh võ công giống với Thái Cực quyền.
Dạ Tử Tuyền đi lên trước, cúi đầu hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Dạ Tử Tuyền bái kiến Vương gia!”
Sắc An Vương ngừng động tác, xoay người, cười nói: “Dạ ti thủ, sư phụ ngươi có khỏe không?”
Dạ Tử Tuyền trả lời: “Sư phụ đều mạnh khỏe, cảm ơn Vương gia nhớ tới.”
Sắc An Vương gật đầu, hỏi: “Ngươi tuần hành thiên hạ, sao có rảnh đến chỗ ta?”
Dạ Tử Tuyền liền nói: “Thiên Hoàng đã sống lại, Thiên La bị gã giết rồi.”
Sắc An Vương biến sắc, hơi híp mắt nói: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Dạ Tử Tuyền trả lời: “Hai ngày trước, Thiên Hoàng đánh hạ Thiên La U Cốc, giết hại cao tầng và tinh nhuệ của La gia.”
“Thiên Hoàng, tên điên đó!”
Sắc An Vương cạn lời lắc đầu, nắm chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Xem ra bổn vương phải đích thân ra tay, gặp mặt gã rồi.”
Dạ Tử Tuyền lắc đầu nói: “Ý của sư phụ ta là Thiên Hoàng giao cho bà ấy thu thập.”
Sắc An Vương sửng sốt, nhíu mày nói: “Vậy ý của ngươi đến là?”
Dạ Tử Tuyền liền nói: “Sau khi La gia bị diệt, tất nhiên sẽ có người thay thế. Sư phụ kêu ta nhắc nhở ngài, hoàng đế đã đồng ý với Vạn Pháp tự sẽ phái một vị cao tăng đến thay thế La gia.”