Chương 777 - Oan Tâm (3)
Phương Tri Hành giơ tay chém xuống, giết chết 10 mạng Lạc Độc Bạo Lang.
Tiếp theo suy nghĩ cậu chợt lóe lên, thi thể của Tế Cẩu nhanh chóng khô quắt, hóa thành tro bụi.
[1. Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 10 cái (Đã hoàn thành.)]
Tế Cẩu bị Phương Tri Hành giết chết là thể tập hợp của 10 mạng.
Một đao này chém xuống tương đương với xử lý 10 sinh mệnh cùng cấp bậc.
Dù sao hiện tại Tế Cẩu là huyết mạch cấp 5 hàng thật giá thật!
[Điều kiện để Phong Huyết Bạo Quân tầng thứ 3 trở thành max cấp đã hoàn thành, có thăng cấp hay không??]
“Có!”
Phương Tri Hành không có bất kỳ chần chờ.
Trong một suy nghĩ, ký ức và cảm ngộ tu hành khổng lồ giống như thủy triều tràn vào trong đầu của Phương Tri Hành.
Két két két ~
Một tiếng vang kỳ lạ giống như đậu xào, truyền ra từ trong cơ thể Phương Tri Hành.
Toàn thân Phương Tri Hành chấn động dữ dội, trong cơ thể giống như có sông cuộn biển gầm.
Ngũ tạng lục phủ điên cuồng nhúc nhích!
Khí quan như trái tim, khi thì mọc ra bướu thịt, khi thì xẹp xuống.
Từ bề ngoài, bụng của Phương Tri Hành bành trướng dữ dội giống như bơm khí, có thể nổ tung bất cứ lúc nào nhưng một lúc lại xẹp xuống.
Chốc lát sau, theo bụi mù tán đi, mọi thứ chậm rãi kết thúc.
[Kỹ năng bộc phát: Ma Huyết Kim Cang Chưởng (Lv5)]
[Thần thông: Oan Tâm Bất Tử]
Phương Tri Hành phun ra một ngụm khí dơ.
Lúc này dung mạo và dáng người của cậu gần như không có biến hóa gì.
Nhưng mà, trong cơ thể đã thoát thai hoán cốt, ngũ tạng lục phủ bất tử bất diệt!
Cho dù dưới cổ gặp phải tàn phá nghiêm trọng cỡ nào đều có thể nháy mắt tái sinh.
Trừ đầu là nhược điểm, nửa thân dưới của cậu không chút sơ hở, vĩnh viễn không ma diệt!
Phương Tri Hành nắm tay, chuyển hướng về phía Lư Hướng Hùng, cười khẩy.
Lúc này, Lư Hướng Hùng cau mày, ngạc nhiên không thôi hoàn toàn xem không hiểu thao tác vừa rồi của Phương Tri Hành.
Nhưng ngay sau đó, trong thần hồn cảm ứng của ông ta đột nhiên hiện lên một luồng uy áp nhanh chóng tăng vọt khiến người ta hết hồn.
Lư Hướng Hùng ngừng hô hấp, đánh giá Phương Tri Hành, nghi hoặc nói: “Sao vậy, sốt ruột rồi? Ngay cả chó cũng giết!”
Phương Tri Hành ha hả cười khẩy, giẫm chân bước ra, đột nhiên gia tốc.
Toàn thân Lư Hướng Hùng căng thẳng, bóng dáng Phương Tri Hành nhanh chóng phóng đại trong tầm nhìn của ông ta. Gã không chút nghĩ ngợi đánh ra một quyền.
“Cự Linh Xung Phong Quyền!”
Quyền cương lớn mạnh giống như một ngôi sao băng lao ra ngoài, kéo theo cái đuôi dài.
“Quá chậm!”
Phương Tri Hành bấm tay bắn ra, một giọt huyết dịch giống như mũi tên rời cung, nhanh như tia chớp bay vụt tới bên tay phải của Lư Hướng Hùng.
Màu sắc của giọt huyết dịch đó xỉn màu, hai màu đen đỏ đan xen vào nhau, màu đen sâu như vực thẳm, màu đỏ sáng ngời như lửa.
Ầm ~
Giọt máu đỏ đen chợt nổ tung!
Quyền bên phải do Lư Hướng Hùng đánh ra bị nổ chệch hướng, quyền xung phong lập tức đánh lệch.
“Hả cái này!!”
Trái tim Lư Hướng Hùng kinh hãi, không chút ngần ngại, lui mạnh về sau muốn thi triển thần thông Di Sơn.
Nhưng khoảnh khắc sau, Phương Tri Hành vươn tay phải, gọi ra một chưởng pháp.
“Ma Huyết Kim Cang Chưởng!”
Cương lực khủng bố phun ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, còn lớn hơn bàn bát tiên một vòng.
Ánh sáng của bàn tay khổng lồ mạnh mẽ, phần đế là màu đỏ đen và màu vàng, nhưng sau khi trộn lại với nhau lại đột ngột biến thành màu đen tinh khiết!
Cự chưởng màu đen ma uy ngập trời, tà khí dày đặc, không thể miêu tả thành lời!
Thật giống như là ma quỷ vươn vươn bàn tay tử vong tới nhân gian, nơi đi qua, vạn vật huỷ diệt, không có một ngọn cỏ.
Ầm!
Một ma chưởng rắn chắc khắc lên ngực Lư Hướng Hùng.
“Tiêu rồi...”
Lư Hướng Hùng nhanh chóng lui lại lòng kêu một tiếng không ổn!
Thân hình cường tráng cao 3m của ông ta chấn động dữ dội, huyết nhục cự linh theo đó xé rách, toàn thân sụp đổ bốn phía.
Vô số khối thịt không rõ rơi xuống đầy đất giống như mưa.
Lư Hướng Hùng tiêu đời, thi cốt không còn!
Chủng trưởng sinh cự linh, chung quy bại bởi người bất tử Phong Huyết!
“Má nó, thằng khốn Phương Tri Hành, mắc gì giết tao?”
Tế Cẩu bò dậy, bờm dựng ngược, giận không thể át.
Nó quá thất vọng rồi!
Trước đó nó còn bị Phương Tri Hành làm cho hơi cảm động, ai có thể dự đoán được Phương Tri Hành đột ngột trở mặt không nhận chó!
Vậy mà hạ sát thủ với nó!
“Quá đáng ghét!”
“Còn không bằng đừng đến cứu tao?”
Tế Cẩu hu hu muốn khóc, rất thương tâm.
Phương Tri Hành trợn mắt, khinh thường nói: “Mày hét quái gì, mày có tổn thất gì không?”
“Mày hại tao mất 10 mạng, 10 mạng đó...”
Tế Cẩu đột nhiên chớp mắt, tầm mắt dừng trên giao diện hệ thống.
[Số mạng còn lại: 21]
“Cái này...”
Tế Cẩu giật mình tại chỗ, hơi ngơ ngác.
Nhưng nó rất nhanh phản ứng lại.
Phương Tri Hành lại thăng cấp lần nữa!
“Hừ, tính sổ với tao đúng không?”
“Tế Cẩu mày hãy nghe cho kỹ, 10 cái mạng đó của mày, thời gian vừa đến sẽ tự động biến mất.