Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 78 - Chương 78: Nhục Đan (2)

Chương 78: Nhục Đan (2) Chương 78: Nhục Đan (2)

Tế Cẩu liên tục tặc lưỡi: “Vãi, thế thì khác nào nói mày méo cần phải sao chép cho cực thân.”

Phương Tri Hành gật đầu, hít sâu: “Nếu là như vậy thì cũng có thể bẻ bug!”

Tế Cẩu nhìn kỹ 4 điều kiện kia, ngoại trừ điều đầu tiên đã hoàn thành, điều thứ 2 và 3 có lẽ cũng dễ hoàn hoàn thành, chỉ có điều thứ 4 là khá thú vị.

“Thịt dị thú cấp 1 thượng phẩm? Hóa ra dị thú cũng phân chia đẳng cấp!”

Tế Cẩu tặc lưỡi, nhất thời tò mò: “Mày nghĩ tao là dị thú cấp mấy hả?”

Phương Tri Hành trầm ngâm: “Lúc mày thi triển kỹ năng huyết mạch bộc phát, chắc là dị thú cấp 1.”

Lời vừa nói ra!

Tế Cẩu sởn hết cả gai ốc, kinh hãi nói: “Phương Tri Hành, mẹ nó, tao cảnh cáo đấy, mày tuyệt đối không được hiến tế máu thịt của tao!”

Phương Tri Hành khinh bỉ: “Mày cũng xứng? Mày nặng được 600 cân không hả, thằng chó? Giết mày 3 lần cũng không đủ gom 100 cân.”

Tế Cẩu thầm thở phào, nhanh chóng đổi chủ đề: “Nhục Đan là cái gì?”

Phương Tri Hành cũng không biết.

Một lát sau, người hầu đưa bữa sáng đến.

Phương Tri Hành từ tốn ăn bữa sáng.

Không bao lâu, cậu thấy Vương Nghĩa Đồng đi đến bãi cỏ trong sân, giãn gân cốt vài lần rồi bắt đầu đấm quyền một cách có trật tự.

Thấy thế, Phương Tri Hành ăn thật nhanh rồi đi qua đó, cười nói: “Lão Vương, hai chúng ta cùng luyện.”

Vương Nghĩa Đồng cười nói: “Luyện thì được nhưng không được thi triển kỹ năng bộc phát đâu đấy.”

“Được!”

Vừa dứt lời, Phương Tri Hành lập tức xông lên, tung một cú đấm vào đối thủ.

“Ngươi đánh lén!” Vương Nghĩa Đồng vội vàng lùi về sau một bước, phản ứng lại trong phút chốc.

Chỉ thấy hắn cong khuỷu tay, lòng bàn tay trước hướng lên trên, đặt ngang ngực, tay sau bảo vệ phần xương sườn, lòng bàn tay xoắn ốc về phía trước từ ngoài vào trong, đồng thời nắm chặt tay phát thốn kình đánh vào ngực Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành dậm chân bày quyền, phát lực tại gót chân, dọc theo thắt lưng, xuyên vào đầu ngón tay, đẩy nắm đấm của Vương Nghĩa Đồng ra.

Hai người cứ tới lui một hơi giao đấu mấy hiệp, mỗi một chiêu thức đều là uy vũ bất phàm.

Thốn quyền của Vương Nghĩa Đồng chính là thuật phát lực đỉnh cao, nó theo đuổi cách bộc phát ra uy lực lớn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Cho nên phong cách tấn công của hắn cực kỳ đơn giản: linh hoạt nhất, uy lực nhất và mãnh liệt nhất!

Còn Thiết Sơn công của Phương Tri Hành lại cương mãnh như sắt, vững vàng như núi, chiêu thức giản dị tự nhiên, phát lực tấn mãnh, lực bộc phát cực lớn, nó có rất nhiều điểm đặc sắc trong quyền thuật.

Hoảng bàng chàng thiên đảo, đọa cước chấn cửu châu!

Đây là cuộc đọ sức giữa hai gã hán tử bằng hai môn công pháp mạnh mẽ!

Có điều, chung quy là Phương Tri Hành nhờ trẻ tuổi hơn nên khỏe hơn, sức chịu đựng càng bền bỉ, cộng thêm cậu được gia trì bởi “Biến Động Thị Lực”, luôn có thể nắm bắt được quỹ đạo tấn công của Vương Nghĩa Đồng, khiến cậu tấn công và phòng thủ mượt mà hơn.

Thời gian dần qua, Vương Nghĩa Đồng kiệt sức, thở hổn hển, không chống đỡ nỗi nữa.

“Không đánh nữa không đánh nữa, ta nhận thua.”

Vương Nghĩa Đồng đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi túa ra như tắm.

Phương Tri Hành đã dễ dàng chiến thắng trong cuộc đọ sức này mà vẫn giữ được sức.

[2, Sử dụng chiêu thức tầng thứ nhất chiến thắng hoặc giết: 5 sinh mạng cùng cấp bậc (1/5)].

Phương Tri Hành hơi nhếch khóe miệng, ngồi xuống cạnh Vương Nghĩa Đồng, cười nói: “Lão Vương, ta muốn thỉnh giáo một chuyện, ta tình cờ nghe có người nhắc đến từ ‘Nhục Đan’, huynh có biết đó là gì không?”

Vương Nghĩa Đồng trả lời: “Nhục Đan là một loại thuốc bổ được luyện chế từ thịt dị thú và bổ sung các loại thảo dược, nó dễ tiêu hóa, dễ hấp thu, lại có nguồn dinh dưỡng khổng lồ, chuyên dùng cho các võ giả, nó là vật tiêu hao không thể thiếu của người tập võ!”

Phương Tri Hành nhất thời kinh ngạc: “Đồ tốt như vậy mà Trình Thiên Ân chưa từng nói với ta?”

“Haizz, chuyện này cũng không thể trách hắn được, bởi vì Nhục Đan là vật phẩm đặc biệt và bị cấm bán, nó chỉ dành cho những tầng lớp quyền quý, người bình thường không có cơ hội sờ tới, nó cũng không được bày bán trên đường phố hay các cửa hàng nào cả.”

Vương Nghĩa Đồng nói một cách cường điệu: “Người có tư cách ăn Nhục Đan không phú thì quý, có Nhục Đan bồi bổ, tiến độ luyện võ của bọn họ tăng nhanh chóng mặt, vượt chúng ta không chỉ gấp mười lần, gấp trăm lần đâu.”

Nghe xong, Phương Tri Hành không khỏi hỏi tiếp: “Vậy những người bình thường như chúng ta thì sao? Chỉ có thể săn giết dị thú, ăn thịt dị thú để tiến hành bổ dưỡng thôi ư?”

Vương Nghĩa Đồng lại lắc đầu, thở dài: “Thịt dị thú không phải thứ có thể tùy tiện ăn đâu.”

Phương Tri Hành sửng sốt: “Sao huynh lại nói vậy?”

Vương Nghĩa Đồng cẩn thận giải thích: “Trong giới tự nhiên, rất nhiều sinh vật đã biến đổi bản thân thành loài có độc vì để tránh bị sinh vật khác ăn mình.

Mà dị thú sở dĩ kỳ dị không chỉ bởi chúng mạnh mẽ dị thường, cũng bởi máu thịt của chúng có độc tính kịch liệt.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0