Chương 79: Chạy nạn
Chương 79: Chạy nạn
Nếu loài người chúng ta ăn thịt dị thú thì độc dị thú chúng ta ăn vào sẽ dần tích tụ trong cơ thể, cuối cùng chắc chắn sẽ phản phệ lại, nhẹ thì gây ra bệnh nan y, nặng thì độc phát chết bất đắc kỳ tử.”
Nói đến đây, hắn thở dài: “Ta có một vị bằng hữu, thiên phú tập võ khá tốt, nhưng bởi vì nóng lòng muốn thành công mà ăn quá nhiều thịt dị thú, dẫn đến toàn thân nát rữa, cuối cùng nổi điên mà chết, hắn chết thảm lắm!”
Trên mặt hắn hiện lên nét sợ hãi, như thể hình ảnh vẫn rõ mồn một trước mắt.
Phương Tri Hành hơi chấn động.
Ngay lúc này, cậu nhớ tới Giác Vương Hầu và Trình Thiên Tích.
Trình Thiên Tích không một mình ăn Giác Vương Hầu, lại đưa cho Phương Tri Hành ăn.
Khi đó, Phương Tri Hành cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì Trình Thiên Tích đối xử với cậu quá hào phóng.
Dù sao, giá trị của Giác Vương Hầu không hề thấp.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là Trình Thiên Tích biết thịt của Giác Vương Hầu có độc nên hắn sẽ không ăn.
Tự nhiên hắn lại đem Giác Vương Hầu cho không Phương Tri Hành, đúng là không có ý tốt!
Nhưng tại sao hắn làm vậy?
Rõ ràng đấy là lần đầu bọn họ gặp mặt!
Là chủ ý của Trình Thiên Ân hay là hắn tự chủ trương?
Nghĩ đến những chuyện này, Phương Tri Hành hạ giọng: “Không thể ăn thịt dị thú, lại không thể mua được Nhục Đan, vậy những người như chúng ta chẳng phải là cả đời này không thể trở nên xuất chúng được ư?”
Vương Nghĩa Đồng cũng cảm thấy như vậy, hiểu được cảm giác bức bối này, hắn nghiêm túc nói: “Nhục Đan không thể mua được ở bên ngoài nhưng chỉ cần chúng ta gia nhập vào một thế lực lớn nào đấy thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với con đường nào đấy, từ đó lấy được Nhục Đan.”
“Thế lực lớn?” Phương Tri Hành bỗng giật mình, hạ giọng: “La gia môn phiệt!”
Vương Nghĩa Đồng cười khổ, nói: “Thiên phú tập võ của lý chính đại nhân cực kỳ kém cỏi, cộng thêm ngài ta không muốn chịu khổ nên đã sớm từ bỏ con đường luyện võ rồi. nhưng đại thiếu gia lại là một hạt giống võ học, ngươi nghĩ xem thuốc bổ cậu ta dùng là cái gì?”
Phương Tri Hành sáng mắt lên, hít thật sâu rồi nói: “Đại thiếu gia có con đường có thể lấy được Nhục Đan!”
Vương Nghĩa Đồng gật đầu đáp: “Ừm, tử tôn của La gia, gần như chỉ cần luyện võ là có cơ hội nhận miễn phí Nhục Đan đến hạn mức nhất định.”
Phương Tri Hành lộ vẻ xúc động, nói: “Huynh đã bao giờ thử mua lại một ít Nhục Đan của đại thiếu gia chưa?”
“Đương nhiên là ta thử rồi.”
Vương Nghĩa Đồng gãi quai hàm, nghiến răng nói: “Đại thiếu gia nói là Nhục Đan trong tay cậu ta còn không đủ cho mình cậu ta ăn, lấy đâu ra dư mà bán? Dù sao ta cũng bị hắn mắng chửi một trận, cuối cùng không giải quyết được gì.”
Phương Tri Hành im lặng, lại hỏi tiếp: “Lý chính đại nhân cũng không cách nào giúp huynh lấy được Nhục Đan ư?”
Vương Nghĩa Đồng thả tay: “Ngươi cũng thấy rồi đó, lý chính đại nhân chỉ là một quan nhỏ địa phương, ngài có quá ít quyền hạn. Có điều, lý chính đại nhân từng nói rằng chỉ cần ngài tăng chức lên làm ‘huyện lệnh’ thì sẽ có cách giúp ta lấy Nhục Đan.”
Phương Tri Hành càng im lặng.
La Khắc Hoành cả ngày rượu chè be bét, không có chút dã tâm nào, đợi hắn thăng chức chẳng khác nào đợi heo mẹ lên cây.
Chẳng mấy chốc đã đến trưa.
Trước cổng phủ đệ bỗng truyền đến một trận cãi vã om sòm, tập trung rất nhiều người, lời qua tiếng lại, nhao nhao đòi gặp lý chính đại nhân.
Phương Tri Hành và Vương Nghĩa Đồng đi cùng La Khắc Hoành đến cổng chính.
Nhìn xung quanh, những người tụ tập bên ngoài đều là các hộ buôn bán trên thị trấn, người cầm đầu chính là hộ giàu nhất - Trần lão gia.
“Các ngươi có chuyện gì vậy hả?” La Khắc Hoành cau mày, lộ vẻ không vui.
Trần lão gia lên tiếng: “Bẩm La đại nhân, thuyền buôn của bọn ta vừa rời khỏi bến tàu chưa đầy 20 dặm về phía hạ lưu thì bị bọn cướp sông cướp cả thuyền và hàng hóa rồi!”
Nghe vậy, La Khắc Hoành biến sắc, giật mình nói: “Cái gì, 20 dặm phía hạ du xuất hiện cướp sông ư?”
Các hộ buôn đồng thanh: “Đúng vậy, hàng hóa đều bị cướp sông lấy mất, tiền bạc hết sạch, bọn ta sắp phá sản rồi!”
“Da thú và thảo dược ta mua hơn nửa năm đều bị cướp hết sạch rồi!”
“La đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho bọn ta!”
“La đại nhân, ngài mau giúp bọn ta đòi lại hàng bù đắp tổn thất đi mà.”
…
Ngươi một câu ta một câu, La Khắc Hoành nghe đến phát bực, phiền chết đi được.
Hắn quát to: “Đừng ồn nữa! Ta sẽ nhanh chóng bẩm báo chuyện này với quận trưởng đại nhân, mọi chuyện đều do quận trưởng đại nhân định đoạt, các ngươi cứ về nhà trước đi.”
Các hộ buôn không thể làm gì, vừa giải tán vừa rì rầm bàn tán liên tục.
La Khắc Hoành quay người đi vào trong, liên tục thở dài, buồn bực nói: “Không thể làm tiếp cái chức quan quèn này được nữa.”
Vương Nghĩa Đồng vội nói: “Đại nhân, tiêu diệt cướp sông vốn không thuộc chức trách của ngài, là do các hộ buôn cố tình gây sự.”