Chương 80: Chạy nạn (2)
Chương 80: Chạy nạn (2)
La Khắc Hoành xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu nói: “Điều ta muốn nói không phải việc này, bọn cướp sông xuất hiện cách đây 20 dặm về phía hạ du, rất có thể sẽ xâm chiếm nơi ở của chúng ta.”
Vương Nghĩa Đồng lập tức giật mình.
La Khắc Hoành vốn không hề quan tâm đến những hộ buôn kia, điều hắn đang lo lắng chính là cái mạng nhỏ của mình.
Vương Nghĩa Đồng vội vàng nói: “Tiểu nhân nhất định dùng hết khả năng bảo vệ sự an toàn của đại nhân.”
La Khắc Hoành dường như không nghe thấy lời này, miệng lẩm bẩm: “Nơi rừng thiêng nước độc này không ở được nữa, lão tử phải rời khỏi đây thật nhanh.”
Hắn vừa nói vừa cúi đầu bước nhanh về phía trước, giống như Tế Cẩu cụp đuôi chạy trốn vậy.
Phương Tri Hành và Vương Nghĩa Đồng bốn mắt nhìn nhau.
La Khắc Hoành thật sự nghiêm túc à.
Đến ngày hôm sau, hắn ra lệnh cho hạ nhân thu dọn đồ đạc và cử người đi đón thất phu nhân về.
Quản gia ra ngoài liên lạc với một chiếc thuyền lớn.
“Trong vòng 3 đến 4 ngày, chiếc thuyền sẽ đến chỗ chúng ta và đưa chúng ta đi về “huyện Khánh Lâm Thành’.” Quản gia thông báo cho mọi người.
Thật ra, thị trấn Tiểu Thanh Hà thuộc huyện Khánh Lâm, mà huyện Khánh Lâm lại là một trong 6 huyện lớn của quận Thanh Hà.
Trong năm chiến tranh loạn lạc này, huyện thành có tường thành bảo vệ chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Phương Tri Hành nghe nói huyện lệnh đại nhân của huyện Khánh Lâm chính là thúc thúc ruột của La Khắc Hoành.
Chớp mắt đã là ba ngày sau.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ, cánh cổng phủ đệ từ từ mở ra.
La Khắc Hoành và người nhà cùng đủ loại của cải chất lên 8 chiếc xe ngựa lớn nối đuôi nhau chạy qua những đường phố vắng vẻ.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu cũng cầm hành lý đi theo.
Một đoàn người đến bến tàu, nhanh chóng leo lên một chiếc thuyền lớn.
“Ôi trời, bái kiến lý chính đại nhân.”
Trên thuyền, một nam nhân trung niên để râu hình chữ bát, mặt tươi cười nồng nhiệt chào đón La Khắc Hoành.
Người này ăn mặc sang trọng, bụng phệ, khuôn mặt béo ú, thoạt nhìn có vẻ rất đểu cáng.
“Ủa, đây chẳng phải là tên buôn người à?” Tế Cẩu bước lên thuyền trước, đột nhiên la lên.
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã nhận ra đại thúc đầy dầu mỡ kia.
Người này chính là ông chủ Tiền đã từng đi qua thôn Phục Ngưu mua trẻ con.
Không ngờ rằng, chiếc thuyền lớn này là của gã.
Bỗng nhiên, Phương Tri Hành cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, cậu quay đầu nhìn lại, đồng tử bất giác co rút.
Hai huynh đệ Trình Thiên Ân và Trình Thiên Tích cũng leo lên thuyền.
Hai người bọn họ nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, dường như bọn họ không ngờ rằng lại gặp phải Phương Tri Hành ở nơi như thế này nên cũng hơi giật mình.
Nhưng bọn họ nhanh chóng dời ánh mắt và đi vào trong khoang thuyền như thể không nhìn thấy Phương Tri Hành vậy.
Không bao lâu, Phương Tri Hành cũng tiến vào khoang thuyền, cậu và Vương Nghĩa Đồng ở cùng một phòng riêng.
Vương Nghĩa Đồng ở phòng riêng cách vách, thuận tiện cho hai người bọn họ bảo vệ bất cứ lúc nào.
Sau khi mọi người dàn xếp thỏa đáng không lâu, thuyền lớn thong thả xuất phát, rời khỏi bến tàu, đạp gió rẽ sóng tiến vào trung tâm đường sông.
“Lão Vương, ông chủ Tiền kia là thần thánh nơi nào?” Phương Tri Hành không nhịn được bắt đầu hỏi thăm.
Vương Nghĩa Đồng cười nói: “Ông chủ Tiền này không đơn giản, gã cũng không phải là người làm ăn bình thường, ông chủ lớn sau lưng gã là một vị đường chủ của Thiết Sơn môn.”
“Gã là người của Thiết Sơn môn!”
Phương Tri Hành kinh ngạc khó hiểu, không ngờ buôn bán người chính là do Thiết Sơn môn làm.
Xem ra, Thiết Sơn môn này cũng không phải danh môn chính phái gì.
“Vậy thuyền lớn này cũng là của Thiết Sơn môn hả?”
“Đúng đó, huynh không nhìn thấy lá cờ trên cột buồm hả? Đó chính là lá cờ của Thiết Sơn môn!” Vương Nghĩa Đồng liền nói.
Trên cột buồm, lá cờ thuần đen tung bay, vị trí chính giữa phác hoạ một ngọn núi lớn mênh mông.
“Thì ra là như vậy!”
Phương Tri Hành không khỏi ngộ ra.
Khó trách Vương Nghĩa Đồng lựa chọn ngồi thuyền lớn này lên đường, có người của Thiết Sơn môn hộ tống, tất nhiên cướp sông cực kỳ kiêng kị.
Lúc này, Tế Cẩu truyền âm đến: “Phương Tri Hành, có chuyện này mày phải lưu ý một chút.”
Phương Tri Hành nhướng mày: “Chuyện gì?”
Tế Cẩu nghiêm túc nói: “Lúc lên thuyền, tao ngửi thấy một mùi vô cùng kỳ quái, hơi khủng bố, còn hơi ghê tởm. Vì thế, tao tìm kiếm một cách cẩn thận, phát hiện ngọn nguồn của mùi này đến từ một cái rương gỗ, cái rương gỗ đó khá to, được Tôn Cung Trường ôm.”
“Tôn Cung Trường, sư phụ của đại thiếu gia!”
Phương Tri Hành im lặng một lát, hỏi: “Trong rương có gì?”
Tế Cẩu chần chờ nói: “Tao không nhìn thấy bên trong, nhưng tao có thể khẳng định bên trong có vật sống, bởi vì tao nghe thấy tiếng thở.”
Phương Tri Hành nghi hoặc trong lòng, trầm ngâm nói: “Có phải Tôn Cung Trường nuôi thú cưng gì không?”
Tế Cẩu nghiêm túc nói: “Mặc kệ đó là thứ gì, nhưng nó khá tà môn, tốt nhất mày hạn chế đến gần.”