Chương 81: So tài
Chương 81: So tài
Phương Tri Hành nhớ kỹ.
Thuyền lớn đi trên mặt sông lúc nhanh lúc chậm, càng lúc càng xa.
Hôm nay gió không lớn lắm, tốc độ thuyền trước sau vẫn như thế, một tiếng mới đi được hơn hai mươi dặm.
Người ở trong không gian kín mít như khoang thuyền cực kỳ dễ dàng buồn chán.
Tới buổi trưa, Phương Tri Hành và Vương Nghĩa Đồng thật sự không nhịn được, đi ra khỏi phòng riêng, lên boong tàu hóng gió.
“Hây! Ha!”
Lúc này, trên boong tàu có hai thanh niên, để trần nửa thân trên, để lộ cơ bụng, đang so tài võ nghệ.
“Đánh hay lắm!”
“Thân thủ rất mạnh mẽ!”
Chung quanh có rất nhiều người đang vây xem, thỉnh thoảng phát ra những tiếng hò reo.
Phương Tri Hành nhìn quét mọi người, không nhìn thấy hai huynh đệ Trình gia.
Rầm~
Đột nhiên, một âm thanh nặng nề truyền đến.
Chỉ thấy hai thanh niên so tài, đã phân ra thắng bại, trong đó một thanh niên bị đánh nghiêng trên mặt đất, ngực bị nắm tay đánh tụ máu bầm.
“Đã nhường, đã nhường, ngươi không sao chứ?” Thanh niên giành chiến thắng nụ cười sáng lạn, đỡ đối phương dậy.
“Ta không sao, chung quy là kỹ năng của huynh cao hơn một bậc!”
Người thanh niên cười ha hả, chịu thua, dường như không phải lần đầu tiên bị đánh bại bởi người kia, cũng không tức giận.
Phương Tri Hành nhìn thấy rõ ràng, từ thân thủ của bọn họ không khó nhìn ra, hai thanh niên này đều là võ giả hàng thật giá thật, đạt tới tiêu chuẩn Quán Lực cảnh trung kỳ.
Sở dĩ cậu thấy được chuẩn xác như thế, là bởi vì võ công hai người bọn họ thi triển chính là Thiết Sơn công.
“Nào nào, ai đánh với ta mấy chiêu?”
Một thanh niên dáng người khỏe mạnh đi ra khỏi đám người, mặt đỏ ké, mũi cao, trên người có hình xăm thanh long bạch hổ, uy phong lẫm liệt.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
“Huynh lên?”
“Không không, ta không được, hay là huynh lên đi!”
Trong nhất thời không ai ra sân.
Hai tay Vương Nghĩa Đồng giao nhau ở trước ngực, biểu cảm khinh thường, nhỏ giọng nói: “Phương huynh đệ, tất cả mấy người này đều là đệ tử Thiết Sơn môn, luyện cũng là Thiết Sơn công, nhưng kém xa huynh. Hay là huynh chơi đùa với bọn họ đi?”
Phương Tri Hành nhìn giao diện hệ thống.
[2. Sử dụng chiêu thức tầng thứ nhất chiến thắng hoặc giết: 5 sinh mạng cùng cấp bậc (1/5)]
Không hề nghi ngờ, “Sinh mạng cùng cấp bậc” ở đây chỉ chính là người hoặc dị thú ở thực lực Quán Lực cảnh.
“Ta là Quán Lực cảnh viên mãn, mấy người này chắc còn chưa tới viên mãn, có coi như cùng cấp bậc không?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, đi lên trước, chắp tay nói: “Huynh đệ bất tài, muốn lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
Mặt đỏ ké đánh giá Phương Tri Hành, người cao hơn năm thước một chút, dáng người cân xứng, đường nét cơ thể phát triển, cho người ta một cảm giác điêu luyện hữu lực.
“Mời!”
Mặt đỏ ké vui mừng không sợ, triển khai tư thế tay “Thiết sơn mở đường”, cơ bắp cả người bắt đầu hoạt động.
Phương Tri Hành thấy vậy, cũng bày ra thế tương tự.
“Ồ, chẳng lẽ huynh cũng luyện Thiết Sơn công?”
Mặt đỏ ké hơi bất ngờ, kinh ngạc nói: “Huynh thuộc đường khẩu nào, sao ta chưa từng gặp huynh?”
Phương Tri Hành trả lời: “Thắng rồi ta sẽ nói cho huynh biết.”
“...Được!”
Vẻ mặt mặt đỏ ké nghiêm túc, mũi chân trên mặt đất dùng lực, phần eo phát lực, thân thể nháy mắt bắn ra, đồng thời di chuyển cánh tay phải, một cú đấm lớn đánh vào sườn mặt của Phương Tri Hành.
Khóe miệng Phương Tri Hành khẽ nhếch, không chút sợ hãi, thân thể tiến lên trên bên phải nửa bước, hơi ngồi chồm hổm, lập tức một quyền đánh vào bên eo của mặt đỏ ké.
Trong lòng mặt đỏ ké căng thẳng, nhận thấy Phương Tri Hành rất mạnh, dĩ nhiên không kịp đổi chiêu, gã -dứt khoát trượt chân, mông chấm đất, hai chân lập tức đẩy về phía trước cắt qua.
Chiêu này không đẹp tí nào nhưng cực kỳ có hiệu quả, ép Phương Tri Hành nhảy lên tại chỗ, tránh cho hai chân bị kẹp lấy.
Sau đó cậu đáp xuống từ trên không, một cước giẫm lên bụng mặt đỏ ké.
Mặt đỏ ké lăn lông lốc.
Phương Tri Hành đáp xuống đất, lần nữa nhấc chân đá một phát, mặt đỏ ké không kịp đứng dậy, chỉ có thể tiếp tục quay cuồng.
“Này! Thiết sơn đè Ngu Công!”
Phương Tri Hành không ngừng đạp, mặt đỏ ké không ngừng quay cuồng.
Boong tàu rầm rầm chấn động!
Người vây xem vội vàng lui ra!
Đùng!
Sau khi mặt đỏ ké quay một vòng tròn, gã đột nhiên đụng vào mạn thuyền, lòng gã kêu một tiếng không ổn, ngẩng mặt lên nhìn, một cái đế giày đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt của gã.
Gã sợ tới mức lập tức nhắm hai mắt lại.
Nhưng khi cái chân kia cách mặt gã trong gang tấc thì ngừng lại.
Mặt đỏ ké mở mắt ra, Phương Tri Hành đã dời lòng bàn chân, vươn tay với gã, cười nói: “Còn muốn đánh không?”
Mặt đỏ ké thầm thở phào, nắm lấy tay Phương Tri Hành, được kéo dậy, cười nói: “Không đánh nữa, huynh thắng rồi.”
Mọi người tặc lưỡi ngạc nhiên.
Hai người đánh nhau bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh, căng thẳng lại kích thích, người xem hoa cả mắt, ngừng hô hấp.
Thẳng đến khi chiến đấu chấm dứt, rất nhiều người mới ý thức được mình có thể hô hấp.