Chương 82: Náo nhiệt
Chương 82: Náo nhiệt
[2. Sử dụng chiêu thức tầng thứ nhất chiến thắng hoặc giết: 5 sinh mạng cùng cấp bậc (2/5)]
“Cái này cũng được!!” Trong lòng Phương Tri Hành mừng rỡ.
Thật ra thực lực của mặt đỏ ké chỉ có Quán Lực cảnh hậu kỳ mà thôi, còn kém cậu một khoảng xa!
Xem ra, cái gọi là “Sinh mạng cùng cấp bậc” là một giá trị phạm vi, bao trùm toàn bộ bốn giai đoạn bao gồm Quán Lực cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn!
“Ha ha, cái này dễ làm nha!”
Trong mắt Phương Tri Hành phát ra một luồng chiến ý, nhìn mọi người xung quanh nói: “Ta vẫn có thể tiếp tục, có ai muốn luyện với ta không?”
Lập tức, một thanh niên cường tráng cao sáu thước đi ra, hắn sờ râu trên mặt, cười nói: “Ta thử xem.”
Phương Tri Hành vươn tay: “Mời.”
Thanh niên cường tráng hoạt động hai tay, đột nhiên giậm chân, xông tới giống như một con trâu.
“Vượn Già Ôm Cây!”
Hắn mở ra hai cánh tay, trong miệng quát khẽ, muốn cho Phương Tri Hành một cái ôm gấu.
Phương Tri Hành cũng quen thuộc chiêu “Vượn Già Ôm Cây” này, lập tức nghênh đón, cũng mở ra hai cánh tay.
Hai người đàn ông ôm nhau.
Thanh niên cường tráng dùng sức ôm chặt eo của Phương Tri Hành, đồng thời eo của hắn cũng bị hai cánh tay của Phương Tri Hành kẹp lấy.
Ặc!
Sắc mặt thanh niên cường tráng đột nhiên nghẹn đỏ bừng, khó có thể hô hấp, hai chân cũng rời khỏi mặt đất.
“Ngừng ngừng ngừng...” Hắn kêu lên.
Phương Tri Hành mỉm cười, buông hắn ra.
[2. Sử dụng chiêu thức tầng thứ nhất chiến thắng hoặc giết: 5 sinh mạng cùng cấp bậc (3/5).]
Không mất bao lâu, Phương Tri Hành lại thoải mái đánh bại hai Quán Lực cảnh.
Một hơi chiến thắng bốn đệ tử Thiết Sơn môn can đảm mạnh mẽ, đám người vây xem không khỏi phải ghé mắt.
“Huynh đệ, rốt cuộc huynh là thần thánh ở đâu thế?”
“Nói xem, sư phụ của huynh là đại lão nào trong Thiết Sơn môn chúng ta?”
“Nào nào nào, ta thử hai chiêu với huynh.”
...
Có người tò mò hỏi thăm lai lịch của Phương Tri Hành, có người xắn tay áo, bị kích động muốn đối luyện với cậu.
Phương Tri Hành cười, cậu không bị máu nóng xông lên não, mà là thấy được thì dừng, xua tay nói: “Không đánh, ta mệt rồi, hẹn lần sau đi.”
“Được, vậy lần sau!”
Mọi người cũng không làm khó Phương Tri Hành, dù sao cậu ra tay rất có chừng mực, có điểm dừng, không đánh thương bất kỳ ai, cho người ta ấn tượng rất tốt.
Phương Tri Hành nhìn về phía giao diện hệ thống.
[Điều kiện max cấp Thiết Sơn công tầng thứ 2:
1. Tu luyện tầng thứ nhất viên mãn: (Đã hoàn thành.)
2. Sử dụng chiêu thức tầng thứ nhất chiến thắng hoặc giết: 5 sinh mạng cùng cấp bậc (Đã hoàn thành.)
3. Đọc nội dung tầng thứ 2: 10 lần (Đã hoàn thành.)
4. Thịt dị thú cấp 1: 600 cân hoặc Nhục Đan cấp 1 thượng phẩm: 365 viên (chưa hoàn thành)]
“Ừm, chỉ thiếu thịt dị thú.”
Phương Tri Hành than nhẹ trong lòng.
Thịt dị thú có độc, không thể ăn bừa, phải luyện chế thành Nhục Đan, loại trừ độc tính, mới có thể ăn.
Nhưng mà, cậu có hack max cấp, không cần phải ăn thịt dị thú vào trong bụng. Cho nên, chỉ cần có thịt dị thú là được...
Phương Tri Hành và Vương Nghĩa Đồng trở về khoang thuyền, cậu nhân cơ hội hỏi: “Lão Vương, huynh từng săn giết dị thú chưa?”
“Ừm!”
Vương Nghĩa Đồng cởi bỏ áo, lộ ra ba vết sẹo vặn vẹo bên ngực trái, gật đầu nói: “Ta đã đi săn giết dị thú một lần, suýt chút nữa mất luôn cả mạng.”
Phương Tri Hành ngạc nhiên nói: “Chỗ nào có dị thú, trong dãy núi Phục Ngưu à?”
Vương Nghĩa Đồng lại lắc đầu: “Thật ra dãy núi Phục Ngưu không có quá nhiều dị thú, khu vực mà dị thú thường hoạt động được gọi là ‘Cấm Khu’, chính là khu vực nguy hiểm mà người thường cấm tiến vào.”
Phương Tri Hành hiểu rõ: “Trong huyện Khánh Lâm có Cấm Khu không?”
“Có, không chỉ có một chỗ! Đợi vào trong huyện thành, huynh mua một bản đồ xem thử, phía trên có đánh dấu nơi nào là Cấm Khu.”
Vương Nghĩa Đồng gật đầu, kinh ngạc nói: “Sao vậy, chẳng lẽ huynh muốn đi săn giết dị thú?”
Phương Tri Hành ậm ờ nói: “Tương lai một ngày nào đó có thể sẽ đi.”
Vương Nghĩa Đồng hiểu được, liền nói: “Ta bỗng nhiên nhớ tới, có một phương pháp có thể kiếm được Nhục Đan, đó chính là đi Cấm Khu săn giết dị thú, lại dùng thịt dị thú đổi lấy Nhục Đan. Ta nghe nói có người từng làm như vậy, nhưng ta chưa từng thử.”
Phương Tri Hành nghe vậy cảm xúc khẽ rung động.
Hai người trở về phòng riêng nghỉ ngơi, không trò chuyện câu nào.
Tế Cẩu rất yên tĩnh, nằm ở cửa, cửa luôn được mở nên rất thoáng gió.
Tế Cẩu cứ nhìn chằm chằm một nơi nào đó.
Phương Tri Hành truyền âm hỏi: “Mày sao thế?”
Tế Cẩu trả lời: “Vừa rồi, tao ngửi thấy mùi máu tươi, là truyền ra từ chỗ phòng riêng của Tôn Cung Trường.”
“Mùi máu tươi?”
Phương Tri Hành nhướng mày, duỗi đầu nhìn qua phòng riêng cách vách của cách vách đối diện lối đi nhỏ.
Đúng vào lúc này, cửa phòng riêng mở ra, Tôn Cung Trường bước ra, sau đó lão đóng cửa, khóa lại.
Tôn Cung Trường bước đi thong thả.
Tế Cẩu thấy vậy, lập tức truyền âm nói: “Đã xác định, mùi máu tươi mà tao ngửi được tuyệt đối là máu người!”