Chương 783 - Hàn băng (2)
Cảnh tượng đập vào mắt là 2 đoạn thân thể!
Ô Nguyên Băng bị chém ngang lưng trông rất thê thảm, thân thể từ vai phải kéo xuống dưới bụng bị cắt 1 đường xéo phân thành 2 phần!
“Ọc~”
Ô Nguyên Băng ọe ra 1 ngụm máu lớn, mặt mũi tràn đầy về khó tin.
“Sương mù dày đặc của ta vô hiệu với ngươi?”
Hắn ta nằm trên mặt đất, biểu cảm rất không cam lòng.
Phương Tri Hành nhìn chằm chằm vào thân thể hắn ta, thấy được máu thịt, xương cốt và cả nội tạng của nhân loại, cậu không trả lời câu hỏi của hắn ta mà hỏi ngược lại: “Hóa Thân của Thiên Nhân cũng là thân thể máu thịt ư?”
“Chứ ngươi nghĩ sao?”
Ô Nguyên Băng đột nhiên nói nhiều hơn: “Cái gọi là Thiên Nhân, thực ra chỉ là có thể dung nhập bản thân vào thiên địa, hấp thụ sức mạnh giữa thiên địa và mượn uy lực của thiên địa và khống chế nó để sử dụng cho riêng mình.”
Hắn ta nói luôn: “Ta có thể khống chế nước trong thiên địa, nước chính là nguồn sức mạnh của ta!”
Lời còn chưa dứt, dưới thân thể hắn ta bỗng nhiên có nước sông trào ra.
Róc rách~
Thân thể đứt đoạn của Ô Nguyên Băng nhanh chóng nối liền lại sau khi được nước sông cọ rửa.
Phương Tri Hành đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn ta, cậu chưởng xuống đất.
Bùm!
Ma Huyết Kim Cang Chưởng cương mãnh, trên mặt đất lập tức xuất hiện 1 chưởng ấn 5 ngón tay khổng lồ.
Toàn thân Ô Nguyên Băng nổ tung và hóa thành 1 khối sương mù máu.
Nhưng khối sương mù máu kia như có ý chí của mình, nó nhanh chóng phiêu du về phía mặt sông.
Vừa tiếp xúc với nước sông!
Sương mù máu lại 1 lần nữa bắt đầu ngưng tụ tạo thành 1 nhân thể mạch lạc, rôi sinh ra khung xương, cơ quan.
Chỉ 1 thoáng sau, 1 Ô Nguyên Băng trần truồng ra đời.
Tình cảnh này…
Phương Tri Hành khẽ nheo mắt, tặc lưỡi nói: “Giết không chết à?”
“Đương nhiên là giết không chết!”
Ô Nguyên Băng bật cười lạnh lùng, nói: “Hóa thân của ta chính là nước, nước còn thì ta còn!
Trừ phi ngươi có thể hủy diệt toàn bộ nước trên đất trời, nếu không ngươi sẽ không thể nào giết chết được ta?”
Hắn ta không nhịn được mà giễu cợt: “Trên thực tế, so với người không chết như ngươi thì ta mới chính là bất tử bất diệt đúng nghĩa!”
Hắn ta giang tay, đắc ý nói: “Nhìn xem, ta đã khôi phục sức mạnh. Ngươi là Cơ Thể Thành Thánh, toàn bộ sức mạnh đều xuất phát từ bản thân, còn Thiên Nhân bọn ta, bản thân có giao cảm với thiên địa, sức mạnh vô cùng vô tận.”
Nghe những lời này, Tế Cẩu và Quân Dao ngưng trệ hô hấp, trái tim chìm vào sự hụt hẫng.
Thiên Nhân kinh khủng quá vậy!
Con mẹ nó, sao mà đánh tiếp đây?
“Xì!”
Phương Tri Hành bất thình lình xì 1 tiếng, hờ hững nói: “Ta không tin các ngươi không cần phải trả bất cứ giá nào để làm được như thế?”
Cậu xông lên, vung đao chặt.
Ô Nguyên Băng nào dám chủ quan nữa, thần sắc vạn phần ngưng trọng, dùng cả 2 tay nâng lên.
Nước sông cuốn ngược lên, ngưng kết thành 1 ngọn núi băng cấp tốc dựng đứng.
Phương Tri Hành vừa chém vừa tế ra Ma Huyết Kim Cang Chưởng.
Ầm rắc két~
Núi băng nứt ra, vỡ vụn, sau đó lại ngưng kết thành núi băng mới.
Bỗng nhiên, 1 giọt máu lướt 1 đường vòng cung, lặng lẽ vòng qua núi băng xuống phía dưới.
“Giọt máu?!”
Tinh thần Ô Nguyên Băng xiết chặt, không chút nghĩ ngợi dùng uy lực của nước bao trùm giọt máu.
Huyết dịch cũng có nước nên có thể bị hắn ta khống chế.
Thế nhưng giọt máu kia nổ tung, bùm!
Khối băng xung quanh bay tứ tán.
Ô Nguyên Băng bị trận nổ làm lảo đảo, núi băng theo đó cũng không thể duy trì được.
Hắn ta trông có vẻ kinh hoàng, ngay lúc ngẩng đầu lên thì bị 1 cú đá ngang vụt qua.
Bốp!
Cổ Ô Nguyên Băng nghiêng nghẹo, thân thể bay lệch ra ngoài, bám sát mặt đất và trượt về phía trước hơn 100 mét.
Hắn ta gấp gáp chữa trị cái cổ bị gãy, bò dậy, bàn tay đè xuống đất, triệu hoán nước sông bên dưới.
Xoẹt!
Một ánh kiếm đâm nghiêng tới.
Là Quân Dao!
Đại Tự Tại Kiếm Quyết tập trung vào 1 điểm, xẹt qua cổ tay Ô Nguyên Băng.
Nói thật, nhát kiếm của Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong khó mà tạo thành tổn thương thực chất đối với Bách Ngưu cảnh.
Trong giây lát, Ô Nguyên Băng đã chữa khỏi cổ tay.
Nhưng chính lần trì hoãn này đã tạo cơ hội cho Phương Tri Hành giết tiếp, ma Huyết Kim Cương Chưởng phô thiên cái địa trấn áp xuống.
“Á!”
Nương theo tiếng hét thảm không cam lòng và phẫn nộ, Ô Nguyên Băng lần nữa nổ tung hóa thành 1 khối sương mù máu.
Phù phù!
Sương mù máu đọng lại trên bầu trời rồi bỏ chạy như là luồng khí lưu chuyển.
“Hệ thống, thu!”
Phương Tri Hành nhảy thật cao, vươn tay vào trong sương mù máu, suy nghĩ chợt lóe lên.
Sau 1 khắc, toàn bộ sương mù máu đột nhiên dừng lại, màn sương đỏ tươi chuyển sang màu xám với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rồi biến mất hoàn toàn.
“Thành công rồi!”
Phương Tri Hành dáo dác nhìn xung quanh, không phát hiện Ô Nguyên Băng khởi tử hoàn sinh, trong lòng không khỏi vui mừng.
Cho dù là sương mù máu của Thiên Nhân Hóa Thân thì cũng có thể bị hệ thống hấp thụ.