Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 798 - Chương 799 - Giao Dịch (3)

Chương 799 - Giao dịch (3)
Chương 799 - Giao dịch (3)

Hai người lặng yên không một tiếng động rời khỏi thuyền hoa, như chuồn chuồn lướt nước chạy xuống hạ du.

Một lát sau, Nghiêm Cảnh Phong ngừng lại.

Phương Tri Hành nhìn quanh phát hiện mình lại đi tới một bãi tha ma.

Nghiêm Cảnh Phong đi tới một ngôi mộ đầu tiên, ngồi xổm trước mộ bia, sau đó gã lấy ra một cái đục nhỏ nhẹ nhàng gõ lên mộ bia.

Cheng cheng cheng...

Liên tục gõ 7 lần.

Ngay sau đó, Nghiêm Cảnh Phong mở miệng nói: "Đại gia, tên của ngươi khắc sai rồi!"

Nói liên tục ba lần.

Sau nháy mắt, vù vù vù~

Một trận âm phong không biết từ nơi nào thổi qua, đi tới bên cạnh Nghiêm Cảnh Phong và Phương Tri Hành đột nhiên biến thành cơn lốc, bao trùm hai người bọn họ.

Phương Tri Hành vừa hoảng hốt, cảnh tượng chung quanh chợt thay đổi.

Cậu phát hiện mình xuất hiện trên nóc của một kiến trúc.

"Đây là..."

Biểu cảm Phương Tri Hành biến đổi, cậu nhìn thấy kiến trúc xi măng cốt sắt hiện đại hóa.

Từng tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau.

Từng làn xe rộng rãi đan xen khắp nơi.

Đây là một thành phố!

Trong thoáng chốc, có cảm giác deja vu quay lại địa cầu.

Nhưng mà, Phương Tri Hành rất nhanh đã nhận thấy dị thường.

Tất cả kiến trúc cổ xưa rách nát, bề ngoài có vết tích bị mưa axit ăn mòn nghiêm trọng.

Còn có, quá yên tĩnh rồi!

Thành phố này hoàn toàn tĩnh mịch, không có dấu hiệu của bất kỳ sinh mạng nào tồn tại, rõ ràng là một thành phố chết.

Nghiêm Cảnh Phong cười nói: "Rất thần kỳ đúng không, Cấm Khu cấp 5 này từng có rất nhiều nhân loại ở, bọn họ đã sáng tạo ra văn minh rực rỡ, khác hoàn toàn với bên phía chúng ta.

Chỉ tiếc, thế giới này bắt đầu từ ngày nào đó đã mở ra tận thế, nhân loại nhanh chóng chết hết."

Nghiêm Cảnh Phong gật đầu nói: "Theo ta suy đoán, có lẽ Cấm Khu cấp 5 này sẽ hoàn toàn đi theo hướng hủy diệt trong vòng 100 - 200 năm, đến lúc đó bất kỳ ai cũng đừng hòng vào được"

"Ngày tận thế..."

Phương Tri Hành như có suy nghĩ, lúc này cậu cực kỳ muốn điều tra kỹ về thành phố này, xem thử ở đây có phải địa cầu không.

Nhưng Nghiêm Cảnh Phong ngoắc tay, cười nói: "Đến đây đi, huynh ra tay trước."

Phương Tri Hành không khách sáo, giơ lên Vạn Nhân đao lên, một đao bổ tới

"Đao tốt, còn là bảo đao thượng phẩm cấp 4!"

Ánh mắt Nghiêm Cảnh Phong biến đổi nhưng vẫn bất động.

Một thanh kiếm chợt bay tới, mang theo kiếm cương to lớn, để ngang đỉnh đầu của Nghiêm Cảnh Phong.

Keng!

Tiếng vang bén nhọn to lớn của kim loại giao nhau, chấn động muốn điếc màng nhĩ.

Đao cương và kiếm cương đồng loạt chấn động, song song tán loạn.

Chấn động này cực kỳ đỉnh, vòng tròn sóng xung kích tản ra, những tòa nhà cao ốc xung quanh theo đó sụp đổ tan rã.

Phương Tri Hành không để ý những ngôi nhà cao tầng giống như keo dán giấy kia.

Tầm mắt của cậu nhìn chằm chằm chuôi kiếm dừng lơ lửng trên đỉnh đầu của Nghiêm Cảnh Phong, giống như có một bàn tay to vô hình nắm chặt trường kiếm hoa lệ đó.

“Ồ, ngự kiếm?!”

Phương Tri Hành giật mình, lập tức tỉnh ngộ lại thốt lên: “Thì ra huynh là chủng trường sinh của Đạo môn!”

Đạo môn tu Dương Thần, ngự kiếm phi hành, ngoài ngàn dặm lấy đầu người!

“Ha hả, ta quả thực tu luyện Dương Thần, nhưng người tu luyện Dương Thần nhiều như cá chép vượt sông, cũng chưa chắc xuất thân từ Đạo môn đâu.”

Nghiêm Cảnh Phong bình tĩnh cởi áo, vén lên y bào rộng thùng thình.

Trong y bào có rất nhiều cái túi lấp loé hàn quang!

Trong túi chứa rất nhiều thanh kiếm nhỏ bỏ túi, còn không dài bằng bàn tay.

“Đoán xem ta mang theo mấy thanh kiếm!”

Nghiêm Cảnh Phong hăng hái, rung y bào.

Chỉ một thoáng, vù vù vù!

Từng thanh kiếm nhỏ bay lên không, đón gió lớn lên.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ những thanh kiếm nhỏ biến thành khoát kiếm dài hơn 3m, khí tức hùng hậu, kiếm cương sắc bén.

Tất cả khoát kiếm bay dừng trên không giống như sao đầy trời, điểm xuyến trên đỉnh đầu Nghiêm Cảnh Phong.

Khoát kiếm lấp lóe sáng lên, kiếm khí xông lên trời, ong ong vang dội.

Chúng nó không ngừng tới lui, khi thì xếp thành một hình tròn, khi thì lại vô cùng tán loạn.

Kiếm uy khủng bố mênh mông cuồn cuộn, chỉ là cảm giác áp bách đã khiến nhà cao ốc 20 tầng dưới chân lay động không ngừng.

“36 thanh phi kiếm!”

Nghiêm Cảnh Phong mở ra hai cánh tay, trên mặt xuất hiện vẻ đắc ý không thèm che giấu, ngoắc tay nói: “Cứ việc phóng ngựa đến, dưới ánh sáng, ta chưa từng thua.”

Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, đôi mắt sâu thẳm hơn vài phần, chiến ý mãnh liệt giống như ngọn lửa dâng lên.

Cậu giậm chân, nóc nhà ầm ầm sụp đổ, cả người nháy mắt lao ra.

“Ừm, có dũng khí đó!”

Thấy Phương Tri Hành trực diện vọt tới, Nghiêm Cảnh Phong liên tục gật đầu, cười nói: “Trước tặng cho huynh 6 thanh phi kiếm.”

Vù vù vù!

Sáu luồng lưu quang bắn ra giống như mũi tên rời khỏi cung, tạo thành một hàng dài.

Phương Tri Hành nắm chặt Vạn Nhân đao, che ngang trước người, trái bổ phải chém, đao ảnh như nước.

Cheng cheng cheng ~

Tia lửa văng khắp nơi!
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0