Chương 800 - Âm Thần
Vạn Nhân đao và phi kiếm va chạm dữ dội, đồng loạt đẩy ra những phi kiếm phóng tới.
6 thanh phi kiếm đều bị đánh bay, trở về tay không.
“Ồ?”
Sắc mặt Nghiêm Cảnh Phong khẽ biến, lặng lẽ cười nói: “Xem ra phải cho huynh thêm chút cường độ.”
12 thanh khoát kiếm nhanh chóng bay đi nhưng không bày ra một hàng dài nữa mà đan xen cùng tiến, hỗn loạn xuyên qua.
Phương Tri Hành không lùi mà tiến tới, vung đao mạnh mẽ chém xuống, đao ảnh dày đặc kín không kẽ hở, nước hắt không lọt, hình thành lồng phòng hộ dạng ô che trước người.
Cheng cheng cheng...
Một đợt phi kiếm nối gót tới, trong chớp mắt, đao kiếm đánh nhau 12 lần.
Phương Tri Hành trầm ổn bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến, Vạn Nhân đao tung hoành vô cùng, áp chế 12 thanh phi kiếm đánh úp lại.
“...”
Nghiêm Cảnh Phong không nói, nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia nghiêm túc.
Chợt!
24 thanh phi kiếm, đồng loạt bắn ra.
Lần này quỹ tích phi kiếm càng thêm hỗn độn, phạm vi hoạt động cũng lớn hơn, lại vòng tới phía sau Phương Tri Hành, từ phía sau đâm tới.
Trong nhất thời, bốn phương tám hướng tất cả đều là phi kiếm!
Góc độ công kích ngày càng quỷ dị, khó có thể đoán trước.
Cường độ công kích cũng tăng lên theo số lượng phi kiếm.
Chỉ sợ khi 36 thanh phi kiếm cùng xuất hiện, đó là sát chiêu mạnh nhất của Nghiêm Cảnh Phong.
Phương Tri Hành cũng lập tức càng thêm ra sức vung đao, đao ảnh hình thành một hình cầu, phòng ngự toàn bộ phương vị.
Đao kiếm lần lượt đan xen, phát ra ánh sáng hoa lệ mà rực rỡ!
Từ đầu đến cuối mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, chống đỡ từng đợt phi kiếm.
Sau khi giằng co một lát...
Nghiêm Cảnh Phong mím môi, trên mặt hiện lên một tia bất ngờ và khiếp sợ.
“Hay, hay lắm!”
“Ta còn cho rằng huynh chỉ là một huyết nhục tạp giao, tay ngang giữa đường nhảy ra, không ngờ huynh là...”
4 chữ giả heo ăn hổ, cuối cùng gã cũng không nói ra.
Nhưng 36 thanh phi kiếm chậm rãi bay đi, mang theo một tâm trạng thẹn quá thành giận.
“Lớn hơn đến đây!”
Hai mắt Phương Tri Hành hơi nhíu lại, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Cậu đột nhiên bổ ra một đao trên mặt đất, phá ra một cái động lớn, chui vào.
“Hửm???”
Nghiêm Cảnh Phong thấy hoa mắt, đột ngột mất đi bóng dáng của Phương Tri Hành.
Gã lập tức phóng ra thần hồn cảm ứng, tìm kiếm hướng đi của Phương Tri Hành.
Lúc này mới phát hiện, Phương Tri Hành một đường phá vỡ tầng trệt, xông xuống mặt đất.
“Hừ, ngu xuẩn!”
Nghiêm Cảnh Phong lạnh lùng cười, phất tay, khống chế 36 thanh phi kiếm qua lại xung kích vào tòa nhà cao tầng.
Kiếm uy huy hoàng, không ai bì nổi!
Không được mấy lần, tòa nhà cao tầng chắc chắn bắt đầu tan rã sụp đổ, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Một bóng dáng nhanh chóng lao ra khỏi đại lâu, bay nhanh trên phế tích, không phải Phương Tri Hành còn là ai.
“Huynh trốn thoát được à?”
Nghiêm Cảnh Phong điểm mũi chân, nhảy xuống, phi kiếm ở phía trước người ở sau.
Một khi tới gần Phương Tri Hành, phi kiếm lập tức đâm tới dữ dội.
Phương Tri Hành vừa đi vừa đánh, không để bản thân rơi vào tầng tầng phi kiếm bao vây.
Cậu xuyên qua nhà cao tầng, khi thì rơi xuống đất, khi thì nhảy lên trên mười mấy tầng của tòa nhà.
Nghiêm Cảnh Phong ngày càng mất kiên nhẫn, bất chấp tất cả, gọi ra phi kiếm xuyên qua mọi thứ, phá hủy tám phương.
Toà nhà cao san sát ầm ầm sụp đổ giống như quân bài domino.
Không bao lâu, cả quảng trường bị san thành đất bằng, một mảnh hỗn độn.
Hai người càng đánh, xuống tay càng nặng, dần dần đánh ra chân hỏa.
“Kỉ khặc ~”
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng tru quái dị.
Phương Tri Hành và Nghiêm Cảnh Phong đồng thời ngừng lại, nhìn xa xa.
Ngoài thành là một vùng biển rộng, nước biển không phải màu lam, gần như là màu đen, cực kỳ dơ bẩn.
Lúc này, từ trong biển bò ra rất nhiều quái thú, hình dáng giống như cá trong biển, hình thái phức tạp đa dạng, hình thể có lớn có nhỏ.
Quái thú nhỏ to cỡ xe hơi, hình thể quái thú khổng lồ đứng thẳng lên có thể so với toà nhà 20 tầng.
Một đám quái thú chen chúc chạy vào trong thành, hung hăng xông tới.
Phương hướng chúng nó tiến đến rõ ràng là chỗ của Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành vội vàng hỏi: “Đó là cái gì?”
Nghiêm Cảnh Phong mặt ủ mày chau, lắc đầu nói: “Không biết, mấy lần trước ta tới, chưa từng gặp chúng nó.”
Gã suy nghĩ, hít sâu nói: “Có lẽ là tiếng đánh nhau thu hút bọn nó tới.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, nhanh chóng hỏi: “Làm sao chúng ta rời khỏi đây?”
Nghiêm Cảnh Phong nâng ngón tay chỉ một công viên nằm ở trung tâm thành phố nói: “Bên kia có một cự vật gọi là ‘vòng đu quay’, phía dưới có một ‘cầu thang xoắn ốc’, tiến vào trong cầu thang trượt xuống là có thể rời khỏi.”
Phương Tri Hành nhướng mày, lòng kêu một tiếng không ổn.
Bởi đúng lúc công viên đó là con đường mà các quái thú đi vào.
Nghiêm Cảnh Phong cũng nhanh chóng ý thức được điểm này, gấp giọng nói: “Mau, đi mau!”
Một khi cầu thang xoắn ốc bị phá hỏng, lối ra có thể mất đi hiệu lực.