Chương 826: Pháp Vương
Chương 826: Pháp VươngChương 826: Pháp Vương
Bọn họ cúi đầu đi đường, biểu cảm thành kính, trong miệng lẩm bẩm, rêu rao khắp nơi.
“Chiểu Trạch Pháp Vương...”
Phương Tri Hành nhíu mày, lẫy ra bản đồ xem thử.
Phía tây nam trấn nhỏ quả thực có một đầm lầy khổng lồ tên là “Bình Vu” kéo dài 800 dặm, địa hình cực kỳ phức tạp, ẩm ướt và tanh tưởi giống như một địa ngục cất giấu hiểm ác vô tận.
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe phát hiện, nếu cậu tiếp tục chạy thẳng về phía núi Hạc Minh, nhất định vượt qua đầm lầy Bình Vu nguy hiểm này.
Đương nhiên, với thực lực hiện tại cậu làm gì không đi được? Phương Tri Hành cân nhắc một lúc, gọi tiểu nhị khách điếm đến dò hỏi: “Chiểu Trạch Pháp Vương là thần linh mà chỗ các ngươi thờ phụng đúng không?”
Tiểu nhị khách điếm không biết xấu hổ cười nói: “Đúng, Chiểu Trạch Pháp Vương quản lý đầm lầy Bình Vu, là thần bảo hộ của trấn nhỏ bọn ta.”
Phương Tri Hành tò mò nói: “Ồ, bảo vệ các ngươi cái gì?”
Tiểu nhị khách điếm cẩn thận giải thích: “Trong đầm lầy Bình Vu có rất nhiều dị thú đáng sợ sống, cách một khoảng thời gian sẽ chạy ra đả thương người, ăn thịt người, nhưng chỉ cần bọn ta thờ phụng Chiểu Trạch Pháp Vương, khẩn cầu ngài phù hộ sẽ bình an vô sự. Ngoài ra từ thôn trấn bọn ta xuất phát có một đường nhỏ thương mại gập ghềnh, đại khái phương hướng đúng lúc đi ngang qua đầm lầy Bình Vu, lộ trình khoảng 160 dặm.
Qua đầm lầy Bình Vu, điểm cuối là núi Lạc Nhạn, vượt qua khỏi ngọn núi đó có thể đến được “thành Nhạn Đăng.
Nếu thương khách, người lữ hành qua lại muốn bình an đi qua đầm lầy Bình Vu đầu phải đến trước “Pháp Vương Miếu' khẩn cầu Chiểu Trạch Pháp Vương che chở.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, hỏi: “Các ngươi từng gặp Chiểu Trạch Pháp Vương chưa?”
Tiểu nhị khách điếm sợ hãi nói: “Thần linh đâu phải là người mà những phàm nhân tỉ tiện chúng ta muốn gặp là có thể gặp được?” Phương Tri Hành không khỏi hỏi lại: “Vậy làm sao các ngươi biết, là Chiểu Trạch Pháp Vương đang phù hộ các ngươi?”
Tiểu nhị khách điếm nói như thật: “Những người không khẩn cầu Chiểu Trạch Pháp Vương che chở nhất định sẽ bị dị thú kéo vào chỗ sâu trong đầm lầy, chết không toàn thây.”
Sau đó, hắn lại bổ sung: “Ngoài ra, Chiểu Trạch Pháp Vương cũng không phải là thần linh bình thường càng không phải là tà thần, ngài là chính thần được triều đình sắc phong luôn bảo vệ đầm lầy này.” Phương Tri Hành hiểu được, Ngọc Linh Mẫu Tôn cũng nhắc tới ả được triều đình sắc phong. Xem ra, khác nhau lớn nhất giữa chính thần và tà thần có lẽ chính là có biên chế hay không.
Chưa thụ phong mà cúng tế bừa bãi đầu là tà thần, không vào chính thống!
Nói đến đây, Phương Tri Hành ngày càng tò mò, cậu đứng dậy đi ra khỏi khách điếm, một đường xuyên qua phố ngõ, đi tới “Pháp Vương miếu” mà tiểu nhị khách điếm nhắc tới. Phóng mắt nhìn vào, ngôi miếu đó không phải quá lớn, tiến vào cửa miếu, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy một pho tượng màu sắc rực rỡ, bề ngoài bôi vẽ thuốc màu rất dày. Pho tượng là hình dáng con người, vạt áo nửa thân dưới có bùn đang chảy giống như một người đứng trong đầm lầy. Phương Tri Hành cẩn thận quan sát khuôn mặt của pho tượng, cực kỳ tuấn lãng, ngũ quan rõ ràng, mũi thẳng, đôi mắt sâu thẳm, viền môi rõ ràng, gò má nhô ra.
Quan sát pho tượng, Phương Tri Hành tỉnh bơ, phóng ra thần hồn cảm ứng, nhìn quét mọi thứ xung quanh.
Nhưng mà, pho tượng chỉ là một vật chất mà thôi.
Phương Tri Hành nhìn một lúc lâu, không phát hiện bất kỳ dị thường gì.
Lúc này, một tín đồ đi lên trực tiếp quỳ xuống, đốt ba cây nhang cầm trong tay, bái rồi lại bái tượng đá, biểu cảm nghiêm túc và thành kính, miệng nhắc tới lời cầu nguyện kiểu “Phù hộ lên đường bình an”.
Cả quá trình kéo dài vài phút, sau khi người đó hoàn thành cầu nguyện giống như đạt được an ủi tâm hồn nào đó, chân mày giãn ra, mỉm cười ra khỏi cửa lớn.
Thấy tình hình như vậy, Phương Tri Hành không thể tin nổi.
Vì thế cậu cũng mua ba cây nhang sau khi đốt lên thì quơ quơ với pho tượng.
Ngay sau đó, trong hư không chợt hiện lên mặt người, mơ hồ không rõ, lơ lửng trên đỉnh đầu Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành ngẩng đầu lên nhìn sát khuôn mặt kia, khóe miệng cong lên một ý cười.
“Ð?¿ Khuôn mặt kia đột nhiên ngưng đọng, hốc mắt trừng lớn một vòng, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành. Sau một lúc lâu, mặt người ngạc nhiên mở miệng nói: “Tôn giá là ai?” Phương Tri Hành nhìn kỹ mặt người kia so sánh với pho tượng, vuốt cằm nói: “Chiểu Trạch Pháp Vương đúng không, bỉ nhân từ bên ngoài tới, đi đến quý bảo địa, đặc biệt đến chào hỏi.”
“Chào hỏi...”
mặt người hơi im lặng, chần chờ nói: “Nếu bằng hữu đã đến rồi, không biết có gì chỉ giáo?”
Phương Tri Hành đáp: “Thật không dám giấu giếm, ta cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với tu hành của người trong Đạo môn.
Ừm, ta đã sớm nghe nói Âm Thần và Dương Thần có thể hấp thu, luyện hóa, tỉnh luyện khí vận của phàm nhân nhưng mãi không làm rõ được là chuyện gì, cho nên ta đến chỗ ngươi xem thử.