Chương 825: Linh Mẫu (3)
Chương 825: Linh Mẫu (3)Chương 825: Linh Mẫu (3)
Ngọc Linh Mẫu Tôn kinh hãi tức giận đan xen, hai tay nhanh chóng vung lên, vù một tiếng, một đám quỷ hoả xanh biếc vô cớ xuất hiện.
Quỷ hỏa nhanh chóng tăng vọt, ngưng tụ thành một cái đầu lâu khổng lồ cao tới 3m.
“Giết”
Ngọc Linh Mẫu Tôn thổi một luồng hắc khí.
Đầu lâu quỷ hỏa nhất thời bùng cháy xông raI
Nó há cái miệng khổng lồ dường như muốn một ngụm nuốt Phương Tri Hành vào.
Phương Tri Hành khinh thường tùy tay đánh ra một chưởng.
Đùng! Ma Huyết Kim Cang Chưởng ngang nhiên đánh vào ót của đầu lâu quỷ hoả.
Đầu lâu khổng lồ không chịu nổi một kích, giống như làm bằng đậu hủ trực tiếp văng tung tóe, quỷ hoả phân tán bốn phía.
Dư uy của Ma Huyết Kim Cang Chưởng không giảm, nó cuồn cuộn khắc lên ngực của Ngọc Linh Mẫu Tôn.
“Oal”
Cặp ngực cao ngất của Ngọc Linh Mẫu Tôn bị đập móp xuống, ả phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài, ngã cắm đầu xuống đất giống như chó ăn phân. “Thật mạnh...” Cả người Ngọc Linh Mẫu Tôn khó chịu, lảo đảo bò dậy, lại nhìn thấy một đôi chân đột ngột xuất hiện trước mặt.
“Ồ, Âm Thần cũng hộc máu hả ta?” Bàn tay to của Phương Tri Hành ấn xuống, nắm tóc của Ngọc Linh Mẫu Tôn, nhấc lên.
Ngọc Linh Mẫu Tôn đầy vẻ hoảng sợ, điên cuồng giãy giụa lại không giãy được.
“Thì ra là thế...”
Phương Tri Hành đột nhiên hiểu ra cái gì, tỉnh ngộ nói: “Tuy bề ngoài Ẩm Thần như hư như thật, nhưng trên thực tế các ngươi là cụ thể hoá hình thái tinh thần, có thể giả có thể thật. Nhưng mà, tinh thần của ta mạnh hơn ngươi, cho nên bất kỳ chiêu trò gì của ngươi cũng không làm nân chuyện gì, ngươi ở trước mặt ta không chỗ nào che giấu.”
Dứt lời, cậu xách đầu của Ngọc Linh Mẫu Tôn ấn mạnh xuống đất.
Âm ầm!
Đất chấn động.
Mặt Ngọc Linh Mẫu Tôn cắm vào trong bùn giống như ngã lộn nhào. Thân thể của ả vù vù bốc ra khói đen.
Từng mặt quỷ vặn vẹo nhào ra, cuốn theo hàn ý lạnh thấu xương. Phương Tri Hành nhìn như không thấy, mặt quỷ vừa chạm vào thân thể cậu thì giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nháy mắt bị thiêu rụi. Cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, mặt quỷ bị đốt thành tro tàn, tiêu tán không còn.
Khí huyết Phương Tri Hành như sói, giống như mặt trời chói chang, quá mạnh!
Âm hồn dã quỷ cỏn con vốn chưa đến gần được thân thể của cậu đã bị chết cháy.
Ngọc Linh Mẫu Tôn không biết làm sao, hộc máu nói: “Ta và ngươi không oán không thù, tại sao ngươi đến quận Đại Sơn dụ ta ra để giết ta?”
Phương Tri Hành bật cười, đáp: “Ngươi đúng là xem trọng bản thân.” Cậu cầm Ngũ Hành Vạn Nhân đao, nghiền ngẫm nói: “Ngươi nhìn thấy binh khí cấp 5, lúc này mới nổi lên lòng tham đúng không?”
Ngọc Linh Mẫu Tôn trừng to mắt nhìn chằm chằm Ngũ Hành Vạn Nhân đao, kinh ngạc nói: “Không hổ là cấp 5, đao tốt!”
Đây là lần đầu tiên trong đời này ả nhìn thấy binh khí cấp 5, xinh đẹp, thần thánh, kinh tâm động phách! Phương Tri Hành gật đầu nói: “Bảo đao cấp 5 của ta mới ra lò còn chưa nếm thử máu, mượn ngươi khai đao vậy.”
Ngọc Linh Mẫu Tôn quá hoảng sợ, kìm lòng không đậu kêu lên: “Không cần, ta là thần linh địa phương do triều đình sắc phong, không phải tà thần, xin ngươi tha cho ta một mạng.”
Mắt thấy Phương Tri Hành thờ ơ, Ngọc Linh Mẫu Tôn lại hô: “Ta là tiểu thiếp của Bách Linh giáo chủ, cầu xin ngươi nể mặt lão nhân gia...” Phương Tri Hành ngoảnh mặt làm ngơ, một đao đâm vào bụng Ngọc Linh Mẫu Tôn.
Sét đánh đùng đùng!
Ngũ Hành Vạn Nhân đao bộc phát ra từng lôi cung vặn vẹo, xuyên thấu toàn thân Ngọc Linh Mẫu Tôn. “A a a ~1”
Ngọc Linh Mẫu Tôn điên cuồng run rẩy, thân hình tràn ra vô số đạo vết rách, sau đó đột nhiên nổ tung hóa thành khói đen vô cùng tanh tưởi, tiêu tán đi. “Quả nhiên, sấm sét mới là khắc tinh của Ẩm Thần.”
Phương Tri Hành nhìn Ngũ Hành Vạn Nhân đao như có suy nghĩ.
Tế Cẩu nhảy tới, chậc chậc mấy tiếng, cạn lời nói: “Toàn thứ gì đâu không, mấy phế vật này luôn dũng cảm như vậy hả?”
Phương Tri Hành thở dài: “Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Người có lòng tham, Âm Thần cũng có.”
Tế Cẩu gật đầu nói: “Hiện tại xem ra Ẩm Thần chính là một đám quỷ ăn chơi tương đương với âm phủ.” “Ừm, nhưng mà Ngọc Linh Mẫu Tôn không phải quá mạnh, ả không đại biểu được cho tất cả Âm Thần...” Trong lúc nói chuyện, Phương Tri Hành xoay người, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, lau đi dấu vết chiến đấu.
Không bao lâu, hai người một chó thừa dịp bóng đêm, rất nhanh rời khỏi quận Đại Sơn thành.
Tế Cẩu cõng Phương Tri Hành và Quân Dao, một hơi chạy hơn ngàn dặm.
Sau nửa đêm, bọn họ đi tới một tiểu trấn, tìm khách điếm ngủ trọ nghỉ ngơi.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm sau, Phương Tri Hành đột nhiên bị một tiếng ngâm xướng kỳ quái đánh thức. “Chiểu Trạch Pháp Vương, vãng sinh cực lạc...”
Phương Tri Hành đẩy cửa sổ ra. Sáng sớm, sương mù bên ngoài dày đặc.
Chỉ nhìn thấy trên ngã tư đường yên tính, có một đám dân chúng nghèo khổ quần áo lam lũ đi tới.