Chương 85: Trốn giết
Chương 85: Trốn giết
Bịch!
Thuỷ quái đụng đầu lên trên thuyền tạo thành lỗ thủng lớn, hơn một nửa cơ thể khổng lồ của nó đã chạm vào trong khoang thuyền.
Thuyền lớn bị va chạm, sau đó lắc lư mạnh.
Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó!
Đám người trên boong thuyền đều hoảng sợ thay đổi sắc mặt, ai nấy đều lảo đảo.
Sau đó, thuỷ quái chuyển động cơ thể, chui vào trong khoang thuyền.
Dưới boong thuyền có hai tầng không gian, tầng dưới cùng là khoang chứa hàng, tầng trên là khoang thuyền, cũng là nơi mà đám người Phương Tri Hành ở.
Thủy quái chui vào trong khoang chứa hàng từ vị trí mà nó phá vỡ.
"Mau, mau đi giết nó!"
Ông chủ Tiền sợ muốn chết, vội vàng giậm chân, hét lên: "Nếu như thuỷ quái đánh xuyên qua đáy thuyền thì chúng ta sẽ toang hết đó!"
Mọi người khiếp sợ, chỉ nghe Đạn Thối - Chu Phúc Quang hét lớn: "Đi theo ta!"
Một đám đệ tử Thiết Sơn môn lập tức đuổi theo.
Trình Thiên Ân thì hơi chần chờ, nhưng cũng bước nhanh theo.
Mà động tác của Tôn Cung Trường lại rất nhanh, lão chạy về khoang thuyền đầu tiên.
Nhưng lão vẫn là chậm thua Phương Tri Hành một nhịp.
Khoảnh khắc thủy quái đâm vỡ thân thuyền, Phương Tri Hành đã chạy về khoang thuyền nhanh như gió, rồi chui thẳng vào phòng riêng của cậu.
Tiền tài hành lý của cậu đều ở trong phòng riêng, có Tế Cẩu đang trông coi.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, tiếng va chạm vừa nãy là gì?"
Tế Cẩu truyền âm đến hỏi.
Phương Tri Hành nhanh chóng thu dọn hành lý, nói một cách đơn giản: "Thuỷ quái xông vào khoang thuyền rồi, chúng ta phải chạy ngay thôi."
"Thuỷ quái?"
Tế Cẩu nghiêm nghị, trước đây có nghe nói thuỷ quái tàn sát sông ngòi bừa bãi, lật tung đội thuyền, không ngờ lại gặp được ở đây.
Quân tử không đứng dưới tường xiêu!
Nếu nguy hiểm đã giáng đến thì tất nhiên không thể ngồi chờ chết, phải giữ lại mạng nhỏ rồi hẵng nói.
Một người một chó rời khỏi phòng riêng.
Đúng lúc này, Tôn Cung Trường ôm chiếc rương lớn bước nhanh ra khỏi phòng riêng của lão.
Tôn Cung Trường vừa quay đầu đã nhìn thấy Phương Tri Hành đeo hành lý.
Hai người họ liếc nhìn nhau.
Tôn Cung Trường không biểu cảm, cũng không nói gì, chỉ quay đầu bước đi như bay.
Phương Tri Hành nhắm mắt theo đuôi.
Hai người một chó dường như đồng thời chạy đến boong thuyền.
Đúng lúc này, thân tàu lắc mạnh, nơi nào đó truyền đến tiếng vang cực lớn.
Phương Tri Hành đưa đầu nhìn thì phát hiện một lổ thủng lớn bên trái thân thuyền, một chiếc đuôi rắn thô chắc rũ ở bên ngoài, chậm rãi duỗi vào bên trong.
Ào ào ào!
Nước sông rót vào theo khe nứt!
Tế Cẩu ngạc nhiên nói: "U là trời, đó là thuỷ quái à?"
Vẻ mặt của Phương Tri Hành nghiêm túc, cậu quay đầu nhìn lại.
Thì nhìn thấy Tôn Cung Trường ôm chiếc rương lớn, giậm chân không chút do dự, nhảy xuống boong thuyền, vào trong dòng sông, sau đó bơi về phía bên bờ.
Bên bờ cách thuyền lớn khoảng 20 mét!
Phương Tri Hành nhìn thấy cảnh tượng này thì đeo hành lý lên, sau đó ôm Tế Cẩu nhảy xuống.
Tõm!
Hai người họ chìm ngập trong nước sông.
Hai chân Phương Tri Hành đạp liên tục, nổi lên mặt nước, đồng thời buông Tế Cẩu ra.
Tế Cẩu biết bơi, nó bơi kiểu chó, bốn móng vuốt nhỏ đạp liên tục, bơi từng chút về phía bên bờ.
Phương Tri Hành thì bơi ếch.
Hết cách, cậu mang theo hơi nhiều vật nặng, những thứ như liệp đao, chuỷ thủ, cung tên, đồng tiền đều là kim loại, nặng trịch ở trong nước, cần phí không ít sức lực mới kéo theo được.
Một người một chó dùng toàn bộ sức mạnh bơi về phía trước.
Dần dà, hai người họ đã đuổi kịp Tôn Cung Trường, chủ yếu là Tôn Cung Trường còn ôm theo chiếc rương lớn, dường như rất nặng.
"A!"
"Cứu mạng!"
Phía sau truyền đến từng tiếng hoảng sợ và tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bộp bộp bộp!
Rất nhiều người thấy tình thế không ổn, lần lượt lựa chọn nhảy thuyền chạy trốn.
Có người nhảy phía bên trái, có người lại nhảy phía bên phải, bơi về phía bờ bên kia.
Khoảng nửa phút sau, Phương Tri Hành và Tế Cẩu bơi được lên bờ.
Hai người họ lên bờ, ngồi liệt trên ghềnh bãi, mở miệng thở dốc, ngẩng đầu nhìn về phía dòng sông.
Chỉ thấy thuyền lớn nghiêng nghiêm trọng, đuôi thuyền đã chìm dưới mặt sông, đầu thuyền thì hơi nhếch lên.
Bong thuyền có bóng người đu đưa.
Trong sông thì có người giãy giụa, lại có người đang liều mạng bơi đi.
Bịch!
Bỗng một tiếng vang cực lớn, boong thuyền nổ tung phá thành một lổ thủng, thuỷ quái chui ra khỏi boong thuyền, cái miệng lớn dính đầy máu ngậm lấy nửa thân trên của một người, ruột treo ở bên ngoài, máu me đầm đìa.
"Đỉnh lắm, con thuỷ quái này là dị thú cấp mấy vậy?"
Tế Cẩu không khỏi trừng mắt chó.
Phương Tri Hành đâu biết được, tầm mắt cậu đảo qua, nhìn thấy Tôn Cung Trường ôm chiếc rương lớn bò lên bờ cách hạ du 7 8 mét.
Lão cũng mệt đến ngất ngây, nằm ngửa trên đất bùn, ngực phập phồng kịch liệt.
Keng keng! Chiếc rương lớn thỉnh thoảng lung lay, dường như bên trong có thứ gì đó muốn chạy ra ngoài.
Tôn Cung Trường thấy vậy thì không ngừng bò dậy, dán lên trên chiếc rương, miệng động đậy giống như đang nói gì đó.