Chương 863: BOSS
Chương 863: BOSSChương 863: BOSS
Phương Tri Hành tấm tắc khen ngợi, hỏi: “Còn bao lâu nữa quả Ngũ Hành Am Dương sẽ chín?”
Thanh Long phong chủ liền nói: “Có quả sắp chín, có quả đã chín từ lâu, chỉ là, chúng ta không thể hái được.”
Phương Tri Hành nhướng mày, cảm thấy khó hiểu: “Tại sao không thể hái được?”
Thanh Long phong chủ giải thích: “Ngọn lửa này vô cùng đáng sợ, có uy lực thiêu trời nấu biển, hơn nữa còn cháy không ngừng, một khi chúng ta chạm vào ngọn lửa thì lập tức sẽ bị thiêu đến mức hồn phi phách tán.”
Phương Tri Hành cau mày: “Người bất tử cũng không được à?”
Thanh Long phong chủ lắc đầu: “Người bất tử chỉ là bất tử trong một phạm vi nhất định, cũng không thể chống lại loại lửa này.”
Phương Tri Hành cảm thấy huyền bí, kinh ngạc nói: “Không đúng đâu, nếu ngọn lửa là giả, vậy làm sao có thể thiêu chết người được, than lửa có thể thiêu chết người, chẳng lẽ lại là giả à?
“Ừm, điều này thật sự rất khó giải thích.”
Thanh Long phong chủ xòe tay nói: “Rõ ràng là mắt thấy tai nghe, vậy mà lại là giả, đây là một nghịch lý. Mà bản thân Bỉ Ngạn, chính là một nghịch lý.
Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ngươi đã nhìn thấy ngọn lửa, tốt nhất hãy tin rằng đó là ngọn lửa thật.” Phương Tri Hành hiểu ra, cậu hỏi: “Vậy ta phải làm sao mới có thể lấy được quả Ngũ Hành Âm Dương?” “Chời”
Thanh Long phong chủ trịnh trọng nói: “Chờ đợi sinh linh của thế giới khác đến Bỉ Ngạn, trong mắt bọn họ, thần thụ không bốc cháy, bọn họ có thể dễ dàng hái được quả Ngũ Hành Âm Dương.”
Phương Tri Hành hiểu rồi, cậu gật đầu nói: “Chờ bọn họ hái xuống, ta sẽ cướp lấy.”
Thanh Long phong chủ lại nhắc nhở: “Nhớ kỹ, trong mắt sinh linh của thế giới kia, ngươi chính là một tồn tại đáng sợ, bọn họ vừa nhìn thấy ngươi thì sẽ ra tay giết ngươi.” Phương Tri Hành cau mày: “Do bất đồng ngôn ngữ hả?”
Thanh Long phong chủ cười lắc đầu: “Chờ ngươi gặp bọn họ sẽ hiểu thôi.”
Dừng một lát, ông lại nói: “Ngoài ra, cánh cửa đá kia chính là lối ra duy nhất, nhưng cửa đá chỉ có thể mở từ bên ngoài.”
Phương Tri Hành lập tức giật mình, thận trọng nói: “Y của người chính là ta không thể rời khỏi nơi này, cho dù gặp nguy hiểm đến tính mạng à?”
Thanh Long phong chủ cười nói: “Cho nên, nhiệm vụ của ngươi là canh giữ, chết cũng không được rời khỏi nơi này.”
Phương Tri Hành cảm thấy cạn lời, cậu hỏi: “Thực lực của địch nhân như thế nào?”
“Ngươi thấy Bách Linh giáo chủ thế nào?” Thanh Long phong chủ cười hỏi ngược lại.
Phương Tri Hành im lặng một lát, lại hỏi: “Vậy khi nào ta mới có thể rời đi?"
Thanh Long phong chủ đáp: “Ít nhất phải canh giữ một tháng, sẽ có người đến thay ngươi.”
Phương Tri Hành hiểu rồi, mẹ nó chứ, không nghi ngờ gì đây là một chuyện khổ sai.
Thậm chí có thể có nguy hiểm cao! Nhưng mà vì quả Ngũ Hành Âm Dương, cậu đành phải cắn răng chịu đựng. “Ừm, vậy ta về trước đây.”
Thanh Long phong chủ quay người rời đi, bước qua cửa đá rồi tiện tay đóng lại.
Cạch cạch cạch~
Cửa đá lại phát ra tiếng bánh răng máy móc chuyển động, đóng lại từng chút một.
Ngay sau đó!
Giao diện hệ thống đột nhiên lấp lóe ánh sáng.
[8, Công phá một Cấm Khu cấp 5 (Đã hoàn thành.)]
“ồ,
Đôi mắt Phương Tri Hành lập tức lóe lên một tia sáng khác thường. “Xem ra ta đoán không sai, cửa đá chính là cánh cửa Cấm Khul” Phương Tri Hành thầm nghĩ đúng là vậy.
Nhưng cậu không ngờ rằng phía sau cánh cửa Cấm Khu cấp 5 lại là thế giới Bỉ Ngạn!
Như vậy, điều kiện thứ 8 cũng hoàn thành rồi.
Tâm trạng Phương Tri Hành tốt lên. Cậu đi về phía chiếc ghế, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhưng cậu chợt nhớ tới cảnh Bách Linh giáo chủ ngồi trên ghế, lập tức cảm thấy buồn nôn.
Vì vậy cậu quay người, đi đến dưới thần thụ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua như nước, không biết đã qua bao lâu...
Ù ù~
Thình lình, cả đại điện rung chuyển, giống như có động đất vậy.
Phương Tri Hành mở mắt ra rồi nhìn xung quanh.
Nhìn thấy các bức tường xung quanh đại điện nhấp nháy liên tục, ánh sáng lập lòe bất định.
Âm rắc!
Cùng với một tiếng động lạ, một khe nứt chợt nứt ra trên bức tường bên trái.
Tiếp theo, có tiếng bước chân vang lên.
Phương Tri Hành vội vàng đứng dậy, ánh mắt tập trung.
Một con vật khổng lồ bước ra từ trong khe nứt, rõ ràng một con cự thú, Tam Đầu Ban Văn Hổ.
Cự thú này có vai cao đến hơn 20 mét, trông rất hung dữ.
Đuôi cũng không phải một cái, mà là ba cái, cuối đuôi chính là một quả bóng thịt lớn đầy gai nhọn.
Có năm bóng người đang đứng trên lưng cự thú này, một lão giả hói đầu, một cặp phu phụ trung niên, một thanh niên mặt tròn, còn có một thiếu nữ trẻ trung.
Dung mạo của bọn họ rất kỳ lạ, răng nanh lộ ra ngoài, trên trán có hai chiếc sừng thịt nhọn hoắt, mặt đầy mụn cóc, giống hệt con cóc.
Chỉ có thiếu nữ trẻ trung kia, trông có vẻ hơi giống người, làn da trắng nõn sạch sẽ.
“Tìm thấy rồi”
“Đây chính là thần điện trong truyền thuyết!”