Chương 867: Hoàng Kim (2)
Chương 867: Hoàng Kim (2)Chương 867: Hoàng Kim (2)
Một người tranh đáp lại: “Bẩm giáo chủ, người canh cửa Vương Bằng phía bên Thanh Long phong, hắn có báo cho chúng ta một chuyện, nói là Thanh Long phong có một ngoại môn có vấn đề lớn, muốn chúng ta giúp đỡ tra rõ.”
Bách Linh giáo chủ khinh thường nói: “Vương Bằng là người của Bách Linh giáo ta?”
Người đó trả lời: “Hắn đùa giỡn sư muội ở Thanh Long phong, sau khi bị người ta tố cáo đã bị phạt làm người canh cửa, trong lòng không cam tâm nên gia nhập vào Bách Linh giáo chúng ta.”
Bách Linh giáo chủ càng khinh thường, hừ lạnh nói: “Bách Linh giáo ta nát đến vậy à, người nào cũng nhận được?”
Người đó sợ hãi, vội vàng nói: “Nếu không phải nể mặt Vương Bằng đưa đến không ít thứ thì đệ tử cũng không muốn quan tâm đến hắn. Nhưng người mà hắn tố cáo cũng rất thú vị.”
Bách Linh giáo chủ ồ một tiếng, mơ hồ có hào hứng.
Người đó tỉ mỉ nói: “Người mà Vương Bằng tố cáo tên là An Bão Phác, sau khi hắn gia nhập ngoại môn đã mở Dịch Bảo các ở ngoài thành...”
Hắn nói một cách êm tai việc vô tình gặp được An Bão Phác và Tề Hoán Trân, Tang Văn Công, cùng với chuyện Phương Tri Hành dùng một địch ba.
“Sau đó, người của Đại Huyền môn đến cửa đòi công bằng, An Bão Phác và Ma Thừa Vần không nói lời nào, đã công khai tỷ thí, rồi chém giết Ma Thừa Vân dưới ánh mắt chăm chú của bao người!”
Bách Linh giáo chủ nghe đến đây thì hai mắt hơi trừng ra, biểu cảm trên mặt ngày càng đặc sắc.
Người đó lại nói: “Ly kỳ nhất là sau khi Vương Bằng tố cáo, đêm ấy lại đột nhiên chất bất đắc kỳ tử, không rõ nguyên nhân cái chết!”
Bách Linh giáo chủ vuốt cằm, cười giêu nói: “Ưm, hay cho một An Bão Phác! Lần đầu bổn giáo chủ gặp hắn, không nhìn kỹ, trái lại đã xem thường hắn rồi.”
Người đó vội vàng nói: “Từ thủ pháp giết chết Ma Thừa Vân cho thấy, người này sở trường giả heo ăn thịt hổ, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
Bách Linh giáo chủ tất nhiên là hiểu rõ, ấn tượng đầu tiên của ông về tên đó là không đáng kể quả thật là có mấy thủ đoạn và tâm cơ, không thể xem thường.
“Còn chuyện gì khác không?” “Thanh Long phong chủ đã nhận đệ tử cuối cùng, nghe nói nữ tử đấy đẹp như Thiên Tiên, thiên hạ vô song.”
“Ô„
Đúng lúc này, có người chạy từ bên ngoài đến, đưa một tấm thiệp mời lên, cất cao giọng nói: “Giáo chủ, vương phi cho mời!”
Bách Linh giáo chủ sầm mặt lại, bĩu môi nói: “Ta mới ra đây, phía bên Trịnh Trường Tụ đã nhận được tin tức rồi, hay cho cái đồ đê tiện!” Đám đồ tử đồ tôn toàn cúi đầu, mắt điếc tai ngơ.
Không dám để chữ nào ở trong đầu cả.
Ngay sau đó Bách Linh giáo chủ chợt đổi biểu cảm, cười hì hì, tắm rửa thay y phục rồi tiến đến Trích Tỉnh lâu.
“Bái kiến vương phi, cung chúc vương phi mãi hưởng thiên phúc!” Bách Linh giáo chủ mặc trường bào đỏ tươi, bước lên Trích Tinh lâu, thi lễ cung kính.
“Miễn lễ, mời ngồi.”
Xích Minh vương phi ngồi phía sau bức rèm che mặt, chỉ chừa lại cho người ta một đường nét xinh đẹp. Bách Linh giáo chủ ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Vương phi triệu hoán Bách Linh đến đây, chẳng lẽ có dặn dò gì?”
Trịnh Trường Tụ không trả lời mà hỏi lại: “Nghe nói Thanh Long phong đã nhận một người đẹp, dung mạo không kém ta, tươi đẹp lan xa, ngay cả vương gia nghe nói đến đầu có hứng thú, ông gặp cô ta chưa?”
Bách Linh giáo chủ hơi ngây ra rồi cười nói: “Luận dung mạo, trên đời đâu có nữ tử nào có thể sánh với vương phi được?”
Trịnh Trường Tụ cười ha ha: “Xem ra ông vân chưa gặp cô ta, khó trách ông lại bình tĩnh đến thế.”
Bách Linh giáo chủ nghe xong lời này thì trong lòng không khỏi ngứa ngáy.
Trịnh Trường Tụ đổi lời, nhắc đến: “Ta còn nghe nói người đẹp tuyệt thế đấy là nữ nhân của An Bão Phác.”
Bách Linh giáo chủ nhướng mày, trong lòng nhấc lên cảnh giác, nhìn chằm chằm vào đường nét đó.
Trịnh Trường Tụ lơ đễnh, sau đó tiếp tục nói: “Ta còn nghe nói tiểu thiếp Ngọc Linh Mẫu Tôn của ông bị người ta giết chết rồi.”
Hô hấp của Bách Linh giáo chủ ngừng lại, hắn vẫn chưa biết chuyện này.
Trịnh Trường Tụ cười nói: “Ngọc Linh Mẫu Tôn tốt xấu gì cũng là Âm Thần, chỉ cần cô ta muốn trốn, cho dù là Dương Thần cũng phải hao phí tâm lực rất lớn mới có thể giết chết cô ta. Nhưng ai mà không biết cô ta là tiểu thiếp của ông, nể mặt ông, sao có thể ra đòn tàn nhẫn được?”
Góc mắt của Bách Linh giáo chủ hơi co giật, hắn trầm giọng nói: “Ngài có ý gì?”
Trịnh Trường Tụ cười ha ha nói: “Ông không đoán được ta muốn nói gì à? Khắp cả Đại Châu có mấy người có năng lực giết chết, còn dám giết chết Ngọc Linh Mẫu Tôn chứ?
Chứ đừng nói đến, sau khi Ngọc Linh Mẫu Tôn bị giết chết, An Bão Phác đột nhiên xuất thế, thời cơ trùng hợp đến mức không thể tưởng tượng nổi!”
Trên mặt của Bách Linh giáo chủ như che đậy sương lạnh. Trịnh Trường Tụ im lặng một lúc, lại chậm rãi nói: “An Bão Phác là mệnh ám sát, số mệnh mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi.