Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 871 - Chương 872: Sưu Hồn

Chương 872: Sưu Hồn Chương 872: Sưu HồnChương 872: Sưu Hồn

Mà người phụ trách khảo hạch hắn vừa hay là thành hoàng Trác Công Khuê.

Trác Công Khuê cực kỳ tham lam, không ngừng đòi tiền hối lộ, ăn xong đòi tiếp, đòi rất nhiều thứ tốt..."

“Ừ, thành hoàng Trác Công Khuê là tham quan.”

Phương Tri Hành yên lặng lắng nghe.

Phàn Thu Lai tiếp tục nói: “Khi đó, Nghiêm Cảnh Phong không chỉ có một mình, hắn còn có một thê tử xinh đẹp.

Không biết thế nào, Trác Công Khuê gặp được thê tử của hắn và yêu cầu hắn dâng vợ mình cho Bách Linh giáo chủ, nếu không sẽ khiến hắn thất bại trong cuộc khảo hạch.” “Nghiêm Cảnh Phong sao có thể nhịn, trong cơn tức giận, dứt khoát từ bỏ gia nhập Ngũ Hành tông, đồng thời vạch trần hành vi tham ô trắng trợn của Trác Công Khuê.” “Chuyện này triệt để đắc tội Trác Công Khuê khiến hắn liệt Nghiêm Cảnh Phong vào danh sách tội phạm truy nã, phái cao thủ đuổi giết hắn, hắn đành phải đào vong khắp nơi.”

“Haizz, trên đường đào vong, thê tử hắn bị sát hại thê thảm.”

Nghe xong, Phương Tri Hành không nói gì, cậu và Nghiêm Cảnh Phong chỉ là đồng bạn trên phương diện làm ăn, không dính dáng đến ân oán cá nhân.

Cậu không muốn bị cuốn vào thù riêng của Nghiêm Cảnh Phong. Thế là cậu truyền lời: “Dân không nên đấu với quan, huynh nên bảo Nghiêm Cảnh Phong nhanh chóng rời khỏi Đại Châu đi.”

Phàn Thu Lai trả lời: “Nghiêm Cảnh Phong trốn rồi, hiện tại ta không liên lạc được với hắn, có điều đệ yên tâm, chỉ cần gặp được hắn, ta nhất định sẽ khuyên hắn mau chóng rời đi.”

Phương Tri Hành ngẫm nghĩ, đáp: “Có lẽ hắn cảm thấy tình thế không ổn nên đã trốn rồi.”

“Ừm, cũng có thể.”

Phàn Thu Lai nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Hai người nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Sau đó, Phương Tri Hành đến Dịch Bảo các.

Những ngày này, Phán Mẫu Đơn điều hành cửa hàng một mình, bận bịu sấp mặt nhưng vẫn chịu được áp lực.

Phương Tri Hành kiểm kê lại sổ sách thì thấy thu nhập khá ổn nên hứa hẹn sẽ tăng lương cho Phán Mẫu Đơn.

Nghe vậy, Phán Mẫu Đơn không kìm được vui mừng.

Dịch Bảo các được quản lý tốt, Phương Tri Hành hiếm lắm mới được nhàn rỗi nên dự định nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày. Kengl

Kiếm cương chớp động, xẹt qua bầu trời.

Vài bóng người lao vùn vụt trên không trung, phía trước bọn họ là 1 người đang điên cuồng chạy trốn, vừa chạy vừa đánh.

Tiếng nổ liên tục vang rền bên tail Hồi lâu sau, người kia bị một luồng ánh sáng lạnh đánh trúng, thần hình loạng choạng ngã xuống.

Chỉ nghe một tiếng ầm rào vang trầm, người kia đã rơi vào một con sông lớn.

Sóng cả mãnh liệt, bọt nước chập trùng.

“Mau lên, đừng để Nghiêm Cảnh Phong chạy trốn!"

Người truy đuổi phi nhanh dọc theo mặt sông, ngự kiếm đâm vào đáy nước, nhấc lên kinh đào hải lãng. Thời gian không phụ kẻ có lòng! Cuối cùng!

Sau khi một thanh phi kiếm đâm xuống, nước sông nổi lên màu đỏ tươi.

“Ở đây!”

Một người lớn tiếng nhắc nhở đám người.

Sau nháy mắt, roạt~

Nghiêm Cảnh Phong vọt ra khỏi mặt nước, bả vai bị một thanh trường kiếm xuyên qua, máu chảy ồ ạt. Vút vút vút!

Từng bóng người lao tới từ khắp nơi, bao vây gã.

Nghiêm Cảnh Phong thở dốc, sắc mặt trắng bệch, hai mắt tràn ngập lửa giận cuồng loạn.

“Nghiêm Cảnh Phong, ngươi thật biết trốn đấy chứ!”

Một người mặt âm trầm, cười lạnh, nói: “Nếu không phải thành hoàng hạ lệnh nhất định phải bắt sống ngươi thì bọn ta đã sớm cho ngươi về chầu ông bà rồi.”

Nghiêm Cảnh Phong nói: “Phì, các ngươi muốn giết cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”

“Tìm chết!” Một người sau lưng đột nhiên xuất thủ, tế ra một pháp khí hình cục gạch đập vào sau ót Nghiêm Cảnh Phong.

Tiếng “bốp' vang lên, trước mắt Nghiêm Cảnh Phong biến thành màu đen, ngã xuống.

Một người nắm tóc của gã nhấc lên, bay lên không trung.

Đám người theo sát đằng sau, bay về phía thành Nhạn Đãng.

Rất nhanh, bọn họ đã đến miếu Thành Hoàng, ai nấy đầu giảm thanh thế, im lặng tiến vào trong miấu.

Lúc này, miếu Thành Hoàng vô cùng tráng lệ, hương hỏa nghỉ ngút.

Vô số khách hành hương và tín đồ ùn ùn kéo đến, quỳ lạy và thành kính cầu nguyện trước tượng thần Thành Hoàng.

Tượng thần Thành Hoàng có hình tượng là một nam nhần trung niên với chòm râu dài, mặc quan bào hoa lệ, uy áp khí phái.

Tượng thần Thành Hoàng rất sống động, tựa như chân nhân.

Tượng thần đứng ngạo nghệ, liên tục hấp thu khí vận của mọi người tại đó, chiết xuất cô đọng làm bản thân lớn mạnh hơn.

Phàm nhân không hề biết rằng tượng thần Thành Hoàng này thật ra là pháp thân của Trác Công Khuê. Trác Công Khuê ở cảnh giới Dương Thần, Dương Thần của hắn có thể tự do đi lại, pháp thân lưu ở trong miếu, mỗi ngày thu hoạch khí vận của bách tính, hưởng lạc vô biên. Đây chính là một trong những lợi ích của việc làm Thành Hoàng.

Nói thật, ngoại trừ một số giáo chủ của đại giáo phái thì Thành Hoàng có thể hấp thu được nhiều vận khí nhất, có thể nói đây là công việc béo bở.

Giờ khắc này, hậu viện miếu Thành Hoàng.

Dương Thần Trác Công Khuê đang ngồi trước bàn ăn và thưởng thức bữa trưa của hắn.

Bên bàn ăn có một đứa bé bị mở ngực mổ bụng, máu me đầm đìa.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0