Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 872 - Chương 873: Sưu Hồn (2)

Chương 873: Sưu Hồn (2) Chương 873: Sưu Hồn (2)Chương 873: Sưu Hồn (2)

Trác Công Khuê cầm đũa, gắp trái tim đang đập lên, nhẹ nhàng cho vào trong miệng.

Tức thì, trên mặt hắn hiện rõ nụ cười hạnh phúc.

“Thành hoàng đại nhân!”

Bên ngoài truyền tới một giọng nói: “nhờ hồng phúc của ngài, đã bắt được Nghiêm Cảnh Phong.”

Trác Công Khuê bỗng trợn tròn mắt, đặt đũa xuống, cầm khăn tay lên lau miệng, cười lạnh nói: “Đưa vào.” Tiếng cót két vang lên!

Cửa phòng được đẩy ra.

Một nhóm cao thủ đứng trước cửa. Nghiêm Cảnh Phong bị ném xuống đất như con chó chết. Gã choáng váng đầu óc, toàn thân khó chịu, dùng hết sức lực mới mở mắt được.

Vừa nhìn!

Một khuôn mặt quen thuộc, có hóa thành tro thì gã vẫn nhận ra xuất hiện trước mặt.

“Trác Công Khuê, tên cẩu tặc kial” Nghiêm Cảnh Phong nghiến răng nghiến lợi, hận ý ngập trời.

Trác Công Khuê thảnh thơi cười, lạnh lùng nói: “Nghiêm Cảnh Phong, ta tìm ngươi đã nhiều năm rồi, hẳn ngươi cũng không ngờ rằng cuối cùng bản thân vẫn rơi vào tay ta.” Nghiêm Cảnh Phong trợn mắt nhìn, vẻ mặt bất khuất, nghiến răng nói: “Ngươi chớ đắc ý, những năm qua ta vẫn luôn thu thập tội chứng của ngươi, những việc ác mà ngươi đã làm đều bị ta ghi lại trong sổ, sớm muộn gì cũng sẽ được bày ra ánh sáng.

Đến lúc đó, thiên lý sáng tỏ, báo ứng thích đáng, tất cả mọi người sẽ nhìn thấu lai lịch của ngươi, sẽ không còn bách tính đến cái miếu tàn của ngươi dâng hương nữa.” Trác Công Khuê nghe vậy, chẳng thèm ngó tới, lạnh giọng: “Sắp chết đến nơi lại còn dám uy hiếp ta ư?” Hắn bật cười, nói: “Bất kể ngươi thu thập được bao nhiêu chứng cứ phạm tội thì đầu vô ích, ngươi biết tại sao không?”

“Đầu tiên, trên ta có Ngũ Hành tông bảo đảm, Chu Tước phong chính là chỗ dựa lớn nhất của ta, ai cũng không thể động nổi một sợi tóc trên người tal”

“Thứ hai, ta sẽ biết ngay vị trí cất giữ tội chứng mà ngươi thu thập rồi tiêu hủy nó.”

Nghe lời này, Nghiêm Cảnh Phong không khỏi rùng mình.

Đạo Môn có một môn kỳ thuật, cao thủ Dương Thần hầu như đều có thể thi triển, chính là thuật Sưu Hồn! Cao thủ Dương Thần có thể đọc được ký ức của người khác, thăm dò được bí mật ẩn giấu kỹ càng của họ. Hơn nữa, thuật Sưu Hồn còn lợi hại hơn gấp trăm lần so với các thủ đoạn âm thần như câu hồn nhập mộng hay là thôi miên!

Nghiêm Cảnh Phong cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hận không thể cắn lưỡi tự sát.

Nhưng ngay sau đó, Trác Công Khuê đặt bàn tay lên trán Nghiêm Cảnh Phong.

“Ngươi...”

Nghiêm Cảnh Phong chỉ cảm thấy đầu choáng váng, trợn trắng mắt, mí mắt chớp động liên tục, sùi bọt mép.

Trác Công Khuê ngoẹo đầu, tỉ mỉ đọc ký ức của Nghiêm Cảnh Phong. Hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật trên đường bỏ trốn của gã.

Nhìn thấy cảnh gã tận mắt chứng kiến thê tử bị giết chết thê thảm. Trác Công Khuê không nhịn được nhếch khóe miệng, để lộ nụ cười sảng khoái như điên. Sau đó, hắn nhìn thấy Nghiêm Cảnh Phong lưu lạc ở Đam Châu, nép mình trên thuyền hoa, an ủi linh hồn người vợ đã mất trên người nghệ kỹ.

Về sau, hắn thấy Nghiêm Cảnh Phong gặp Phàn Thu Lai, Trương Trường Kích...

“Hả?”

Trác Công Khuê nhướng mày, nét mặt thay đổi liên tục.

“Khá lắm!”

“Té ra Dịch Bảo các là do ba người các ngươi mở ra, tên thật của An Bão Phác là Trương Trường Kích, hắn là nhân sĩ Đam Châu.”

Đây quả là một phát hiện quan trọng!

An Bão Phác hoành không xuất thế, thu hút sự chú ý của các phương. Trác Công Khuê vốn là Thành Hoàng một phe, tự nhiên cũng rất chú ý đến An Bão Phác và muốn tìm hiểu lai lịch của người này.

“Hahaha, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, tự nhiên chui tới cửa!”

Trác Công Khuê không kìm được vui mừng, thu tay lại, lấy ra một tờ “Thiên Lý Truyền Ẩm phù”, miệng lẩm bẩm gì đó rồi vung tay ném ra. Thiên Lý Truyền Âm phù phát sáng rực rỡ giống như một mũi tên, hóa thành luồng ánh sáng cầu vồng bay về nơi xa. Bách Linh giáo chủ đưa tay lên bắt lấy Thiên Lý Truyền Âm phù.

“Sư phụ, đồ nhi đã bắt được Nghiêm Cảnh Phong, sau khi Sưu Hồn thì biết được tên An Bão Phác kia...” Đáy mắt Bách Linh giáo chủ sáng rỡ, thần sắc nghiêm túc nghe xong, không kìm lòng được nhếch miệng cười.

“Phía Đam Châu đến...”

Bách Linh giáo chủ hào hứng, chỉ tiếc là hắn không có thế lực nào ở Đam Châu cả nên hiện tại không cách nào tìm hiểu sâu thêm thông tin.

Có điều, từ ký ức của Nghiêm Cảnh Phong, hắn đã biết An Bão Phác là một tán tu ở Đam Châu, nội tình được che giấu rất kỹ. Sau khi suy nghĩ một lát, Bách Linh giáo chủ rời khỏi Chu Tước phong, nhanh chóng đến Trích Tinh lâu. Hắn gặp và kể rõ tường tận mọi chuyện cho Xích Minh vương phi. Trịnh Trường Tụ nghe xong, phấn chấn cười nói: “Nói vậy tức là bên cạnh An Bão Phác còn có một Thiên Nhân tên là Phàn Thu Lai.”

Bách Linh giáo chủ đáp: “Ngài nghĩ thế nào?”

Trịnh Trường Tụ cười nói: “Suy nghĩ của ta có lẽ giống với suy nghĩ của ông.”

Bách Linh giáo chủ vội nói: “Lợi dụng Nghiêm Cảnh Phong dẫn dụ An Bão Phác và Phàn Thu Lai xuất hiện.” Trịnh Trường Tụ gật đầu nói: “Chúng ta giải quyết An Bão Phác, đồng thời tìm mấy vị bằng hữu Thiên Nhân ăn sạch Phàn Thu Lai kia, nhất cử lưỡng tiện.”

Hai người nhìn nhau cười.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0