Chương 874: Sưu Hồn (3)
Chương 874: Sưu Hồn (3)Chương 874: Sưu Hồn (3)
Màn đêm buông xuống tại thành Nhạn Đãng!
Miếu Thành Hoàng đã đóng cửa, yên lặng như tờ.
Trác Công Khuê dẫn theo một đám thủ hạ cùng quỳ gối trong viện và cúi đầu thật sâu.
Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ từ trên trời giáng xuống.
“Bái kiến sư phụ!”
“Tham kiến giáo chủ!”
Đám người cung kính dập đầu, không dám thở mạnh.
Bách Linh giáo chủ chắp tay nhìn quanh, cười nói: “Đứng lên hết đi.” Trác Công Khuê đứng dậy đầu tiên, cười nịnh, nói: “Sư phụ, mời người vào phòng dùng trà.”
“Không cần.”
Bách Linh giáo chủ xua tay, hỏi: “Nghiêm Cảnh Phong đâu?”
Trác Công Khuê lập tức vẫy tay ra hiệu.
Một lát sau, có hai người khiêng một chiấc lồng đến.
Nghiêm Cảnh Phong bị nhốt trong lòng, từng sợi xích sắt đâm xuyên qua xương bả vai gã.
Chiếc lồng được mở ra.
Nghiêm Cảnh Phong bị đẩy ra và ấn xuống trước mặt Bách Linh giáo chủ.
“Nhận ra ta không?” Bách Linh giáo chủ hỏi như trêu tức. Nghiêm Cảnh Phong chỉ còn chút hơi tàn, thực tế gã chưa từng gặp bản tôn Bách Linh giáo chủ mà chỉ từng thấy qua tượng thần, sắc mặt gã lập tức thay đổi mạnh, sợ hãi hỏi: “Ngươi, ngươi là...”
Bách Linh giáo chủ chắp tay nói: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội sống, đấy là ngươi phải gọi An Bão Phác và Phàn Thu Lai đến một nơi, ngươi làm được không?”
Tim Nghiêm Cảnh Phong đập thình thịch, không khỏi cười thảm, nghiến răng nói: “Dù Nghiêm Cảnh Phong là hạng người vô năng nhưng tuyệt đối sẽ không bán bằng hữu, ngươi bớt ở đây si tâm vọng tưởng đi!” Bách Linh giáo chủ cười khinh thường, lạnh lùng chế giễu: “Ta chỉ đùa một chút, thế mà ngươi còn tưởng thật? Ngươi tốt xấu gì cũng là người trong Đạo Môn lại không biết phép tắc trong Đạo?”
Dứt lời, hắn đưa tay đặt lên đỉnh đầu Nghiêm Cảnh Phong.
Trong phút chốc, toàn thân Nghiêm Cảnh Phong khô quắt, máu thịt khô héo.
Cùng lúc đó, Âm Thần của Nghiêm Cảnh Phong bị cưỡng ép bóc ra khỏi cơ thể.
HỆ „.
Nghiêm Cảnh Phong đau đớn kêu lên thảm thiết, nó vượt quá sức tưởng tượng và không cách nào nói rõ.
Trác Công Khuê nhìn thấy, không nhịn được sảng khoái cười thật to. Chốc lát, Bách Linh giáo chủ cưỡng ép bóc ra Âm Thần của Nghiêm Cảnh Phong, cơ thể gã khô héo thành một đống xương trắng.
Ngay sau đó, Bách Linh giáo chủ lật tay lấy ra một lá cờ màu đen.
Lá cờ vừa xuất hiện, hung uy ngập trời khiến người ta vô cùng kinh hãi. Đám người Trác Công Khuê cứng đờ, ai nấy như thể mắc đại dịch, hoảng sợ đến biến dạng, hận không thể co cẳng bỏ chạy như gặp phải thiên địch vậy.
“Bách Hồn phiên!”
Đây là pháp khí do chính tay Bách Linh giáo chủ luyện chế, rất khét tiếng.
Chỉ thấy Bách Hồn phiên cuộn một vòng bao bọc lấy Âm Thần của Nghiêm Cảnh Phong.
Âm Thần của Nghiêm Cảnh Phong như thể rơi vào vực sâu địa ngục, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Thời gian dần trôi qua...
Đột nhiên, Bách Linh giáo chủ hất lên mở Bách Hồn phiên ra.
Một luồng khói đen bay ra từ trong Bách Hồn phiên, rơi xuống đất hóa thành hình người.
Đó là Âm Thần của Nghiêm Cảnh Phong.
Chỉ có điều, Nghiêm Cảnh Phong lúc này giống như một cái xác không hồn, thần sắc chết lặng, ánh mắt đờ đần. Nghiêm Cảnh Phong quỳ xuống, cung kính hô hào trước Bách Linh giáo chủ: “Hồn nô bái kiến chủ nhân.”
Bách Linh giáo chủ hài lòng mỉm cười, phân phó: “Ngươi nghĩ cách hẹn An Bão Phác và Phàn Thu Lai đến Khô Tùng lĩnh ở phía Bắc ngoại thành.”
“Tuân lệnh!”
Nghiêm Cảnh Phong răm rắp nghe lời.
Trời đã sáng.
Phương Tri Hành ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc.
Cho dù cậu đã không còn biết cảm giác mệt mỏi là gì từ lâu nhưng được ngủ một giấc ngon lành luôn khiến con người ta sảng khoái tỉnh thần.
Vừa tỉnh giấc, chiếc nhẫn liền truyền đến giọng nói của Phàn Thu Lai. “Phương lão đệ, ta tìm được Nghiêm Cảnh Phong rồi.”
Phàn Thu Lai vội vàng nói: “Hắn đang ở Khô Tùng lĩnh, bên ngoài thành cách 20 dặm về phía Bắc, muốn gặp chúng ta.”
Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Chuyện gì mà quan trọng hơn cả việc hắn bỏ trốn luôn vậy?”
Phàn Thu Lai thở dài: “Hắn không nói rõ, chỉ nói rằng hắn đã phát hiện một bí ẩn rất quan trọng, bảo chúng ta mau chóng chạy đến đấy.” Phương Tri Hành trầm ngâm, cân nhắc một lát rồi gật đầu nói: “Dù sao đến đấy cũng gần, chúng ta đi một chuyến xem thử.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”
Phàn Thu Lai cho rằng 20 dặm về phía Bắc ngoại thành vẫn nằm trong địa phận thành Xích Minh.
Nơi trọng yếu của thủ phủ thường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Sau khi hai người họ bàn xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Phương Tri Hành gọi Tế Cẩu chuẩn bị trước, lặng yên chạy về phía Bắc. Khô Tùng lĩnh tương đối hoang vu, địa thế phức tạp. Một người một chó âm thầm xuất phát, không bao lâu sau đã chạy đến Khô Tùng lĩnh.
Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp núi đồi đầu là cây tùng trụi lủi, dòng sông khô cạn, cát bụi cuồn cuộn trên mặt đất.
Phương Tri Hành không thấy Nghiêm Cảnh Phong đâu, lập tức liên lạc với Phàn Thu Lai.
Chỉ chốc lát, Phàn Thu Lai đã theo kịp, song phương tụ hợp tại một chỗ.
Chốc lát, trên đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện một bóng người dao động, ngoắc tay và nói: “Phàn lão ca, An lão đệ, mau đến đây.”