Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 874 - Chương 875: Sương Mù

Chương 875: Sương mù Chương 875: Sương mùChương 875: Sương mù

Nghe giọng nói đúng là Nghiêm Cảnh Phong.

Trông dáng người cũng không có vấn đề gì.

Phương Tri Hành và Phàn Thu Lai không nghi ngờ gì, chạy đến như bay.

Hai người một chó ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên đến đỉnh núi.

Nghiêm Cảnh Phong chậm rãi xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm...

Phương Tri Hành cau mày, cả người căng chặt, nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.

Tế Cẩu và Phàn Thu Lai cũng cảnh giác cao độ như thế. Nghiêm Cảnh Phong trước mắt này không thích hợp cho lắm.

“Nghiêm lão đệ, đệ làm sao vậy?” Phàn Thu Lai gấp giọng hỏi. Nghiêm Cảnh Phong như cười như khóc, cười còn khó coi hơn khóc, u ám nói: “Đã muộn rồi, các ngươi trốn không thoát được đâu.”

Lời còn chưa dứt, gã nhanh chóng giậm chân, dường như trong chớp mắt liên tục giậm bảy lần, hành động liền mạch lưu loát.

Hành động này cực kỳ khó hiểu. Nhưng khoảnh khắc sau đó, dị biến đột ngột xảy raI

Dưới chân chợt sụp đổi

Phương Tri Hành không chút ngần ngại, chạy lên trên.

Động tác của Phàn Thu Lai cũng không chậm, lui về phía sau.

Tế Cẩu càng quyết đoán hơn, nhanh chân bỏ chạy.

Hai người một chó đầu là thực lực Bách Ngưu cảnh, tốc độ đương nhiên cực nhanh.

Nhưng mài

Phương Tri Hành thấy trước mắt hoa lên, bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu đột nhiên biến thành mờ mịt.

Chân trời ngàn dặm tràn ngập sương khói, một mảnh tối tăm. Trong nhất thời lại có ảo giác rơi vào ma vực. Trong lòng Phương Tri Hành lộp bộp, nhanh chóng cúi đầu nhìn lại. Phía dưới không phải là đỉnh núi nữa mà là một vùng đất hoang, tử khí nặng nề, không có một ngọn cỏ. Gió lốc từng cơn, tiếng gió như gào khóc.

Phàn Thu Lai và Tế Cẩu đang dùng cách di chuyển khác nhau, nhưng cũng không thể chạy thoát, rơi vào ma vực.

Nghiêm Cảnh Phong đứng trên mặt đất, không chút sứt mẻ, giống như chưa từng làm gì cả.

Phương Tri Hành nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn xung quanh.

Cho dù từ phương hướng nào nhìn lại, điểm cuối tầm mắt là hoang vu khôn cùng vô tận.

Nơi đây giống như tận thết

“Cấm Khu à...”

Phương Tri Hành nhanh chóng ý thức được, có lẽ bản thân bị miễn cưỡng kéo vào trong một Cấm Khu xa lạ.

Mà động tác giậm chân vừa rồi của Nghiêm Cảnh Phong rõ ràng chính là đang mở lối vào Cấm Khu. Phương pháp đơn giản rõ ràng, liên tục giậm chân bảy cái!

Đáng sợ chính là một khi lối vào Cấm Khu bị mở ra, cho dù ai ở gần lối vào đều sẽ bị hút vào.

Nhưng mà khiến Phương Tri Hành lấy làm lạ chính là từ đầu đến cuối chiếc nhẫn trân tay trái của cậu lại không có bất kỳ nhắc nhở nào.

Phải biết rằng, mỗi lần có Cấm Khu xuất hiện ở phụ cận, chiếc nhẫn đầu sẽ tản mát ra ánh sáng.

“Nghiêm Cảnh Phong, rốt cuộc đệ đang làm cái gì thế?”

Phàn Thu Lai đi vòng trở về, đáp bên cạnh Phương Tri Hành, lớn tiếng quát hỏi.

Sắc mặt Nghiêm Cảnh Phong lạnh như băng, hai mắt trắng dã, giọng nói cứng rắn nói: “Hôm nay là ngày chết của các ngươi!”

Hô hấp Phàn Thu Lai ngưng trệ, kinh ngạc không thôi.

Phương Tri Hành hỏi ông ta: “Chiếc nhẫn của huynh có đưa ra nhắc nhở không?”

“Không có.”

Phàn Thu Lai lắc đầu, nhìn quanh nói: “Nơi đây hơn phân nửa là Cấm Khu tận thế kiểu đã đi theo hướng hủy diệt, lúc chiếc nhẫn gặp phải Cấm Khu kiểu này thường sẽ tự động xem nhẹ.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu rõ, trầm ngâm nói: “Người sau lưng Nghiêm Cảnh Phong nhọc lòng chọn lựa Cấm Khu tận thế này, dụ dỗ chúng ta tiến vào.”

Phàn Thu Lai nhất thời liếc mắt, kinh ngạc nói: “Nghiêm Cảnh Phong phản bội chúng ta!”

Phương Tri Hành lắc đầu nói: “Nhìn gã như vậy, nửa người nửa Âm Thần giống như bị người ta khống chế hơn.” “Nửa người nửa Âm Thần?”

Phàn Thu Lai không khỏi rùng mình, thốt lên: “Là hồn nô!

Nghiêm Cảnh Phong gã bị người ta luyện chế thành hồn nôi!

Trong tay người sau lưng nhất định có pháp khí kiểu như “Hồn phiên.” Lời này vừa nói raIl

“Ha ha ha ~”

Một tiếng cười khẩy trêu tức truyền đến, tiếng cười mơ hồ bất định, không biết đến từ nơi nào.

Phương Tri Hành và Phàn Thu Lai nhìn trái ngó phải nhưng không tìm được bóng dáng kẻ địch. Thần hồn cảm ứng cũng là một mảnh vô tri vô giác giống như đã bị thứ gì đó trở ngại.

“Tế Cẩu!”

Thấy tình hình như vậy, Phương Tri Hành lập tức truyền âm gọi một tiếng.

“Hiểu rồi, xem ta đây!”

Tế Cẩu ngẩng cổ lên, trong lòng hơi kích động.

Mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, vẫn là Tế Cẩu mình đáng tin nhất!

“Kỹ năng huyết mạch bộc phát - Hư Không Tác Địch!”

Tế Cẩu run lên, dao động không dấu vết mênh mông cuồn cuộn ra. Ngay sau đó, dao động va chạm lên một màn chắn vô hình.

Chỉ một thoáng, màn chắn vô hình đó giống như bị phun một tầng thuốc màu, lộ ra trong đáy mắt. Đúng là một pháp trận hình khối! Có lẽ dài và rộng hơn 500ml

Nói cách khác, trong nháy mắt đám người Phương Tri Hành bị hút vào Cấm Khu tận thế, thật ra bị nhốt trong pháp trận hình lập phương của không gian trống trải này. Ngay ngoài pháp trận, một đám bóng người mơ hồ đứng, cách một tầng sương nồng đậm không cách nào nhìn thấy rõ ràng.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0