Chương 894: Khó tin (2)
Chương 894: Khó tin (2)Chương 894: Khó tin (2)
Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, cong ngón tay búng ra.
Huyết Tích Tử bắn ra, rơi vào trên mũi thương nhất thời nổ tung.
Âm!
Một tiếng nổ rung trời, trường thương màu bạc bị ép nâng lên, lệch khỏi quỹ đạo.
“Gừt"
Lôi Cương phong chủ rít lên, mạnh mẽ ngăn chặn Lôi Điện Bá Vương Thương, đón lấy đâm về phía trước. XÌ~
Một thương xuyên qua ngực Phương Tri Hành.
Nhưng Lôi Cương phong chủ lại hoảng sợ biến sắc, ông ta cảm ứng được rõ ràng một thương này đâm vào khoảng không.
Không đúng!
Ông ta rõ ràng khoá chặt khí tức của Phương Tri Hành!
Lôi Điện Bá Vương Thương một khi tập trung vào một mục tiêu nào đó, đối phương không khả năng trốn thoát.
Trừ khi...
Sau nháy mắt, một luồng uy áp bàng bạc từ trên trời giáng xuống. Lại là Ma Huyết Kim Cang Chưởng! Lôi Cương phong chủ không kịp chuẩn bị, đầu gối chợt cong gập lại. Phương Tri Hành xuất hiện trên đỉnh đầu, một chưởng đánh xuống! Bịch bịch!
Lôi Cương phong chủ quỳ chắc cậu trên đất!
Đầu cũng bị đè xuống!
Sau lưng ngã về trước, toàn thân bị trấn áp!
Tình cảnh này...
Vẻ mặt mọi người bên ngoài sân không khỏi thay đổi nhanh chóng, lộ ra biểu cảm như thấy ma.
Bọn họ biết rõ Lôi Cương phong chủ chính là một cuồng nhân chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng Phương Tri Hành bệnh tật lại là người mạnh hơn. “Đậu mé...”
Tế Cẩu trừng to mắt chó, chấn động khó hiểu.
Phương Tri Hành rõ ràng nói thương thế của cậu chỉ mới khoẻ được năm phần.
Nhưng bây giờ là tình hình gì? Chiến lực của cậu dường như không giảm ngược lại tăng, trái lại trở nên lớn mạnh hơn!
Lôi Cương phong chủ tuyệt đối không kém gì Chu Tước phong chủ, cuối cùng bị Phương Tri Hành đè đánh.
Điều này có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết, Phương Tri Hành càng mạnh mẽ hung mãnh hơn trước kia.
Cái này thì hơi khó tin!
Một chưởng qua đi...
Trên mặt đất có thêm một chưởng ấn năm ngón sâu hoắm.
Lôi Cương phong chủ bò dậy, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, trên mặt có vài phần điên cuồng. “Hay hay hay!”
Ông ta điên cuồng cười, toàn thân bộc phát sấm sét.
“Ăn một chiêu của ta, Vạn Quân Lôi Đình!"
Bầu trời nhanh chóng trở nên u ám. Tế Cẩu ngẩng đầu nhìn lại, trong thoáng chốc, mây đen rợp trời, sấm sét vang dội.
Âm ầm ~
Vô số sấm chớp đồng loạt từ trên trời giáng xuống, giống như thủy ngân chảy bổ vào trong trận pháp. Lại là sát chiêu phạm vi lớn. Phương Tri Hành không có khả năng dựa vào “Điên Đảo Âm Dương” tránh thoát tất cả sấm sét tấn công. “Ừm, một chiêu này còn khá đáng xem.”
Phương Tri Hành mỉm cười, phừng một cái, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu đen.
Tâm hoả xuất hiện!
Vẫn Tâm Ma Viêm cháy hừng hực, hình thái nhanh chóng biến ảo, ngưng tụ thành một khôi giáp lửa bao trùm bên ngoài thần.
Đúng là bắt chước Lôi Điện Pháp Thân!
Phương Tri Hành giậm chân, ngọn lửa màu đen bày ra, khuếch tán toàn bộ pháp trận.
Hai chân Lôi Cương phong chủ lập tức đứng trong Vẫn Tâm Ma Viêm, đột nhiên kêu lên đau đớn.
Từ sâu trong nội tâm ông ta chui lên một đám tà hỏa, cháy từ trong ra ngoài.
“Đây là cái gì?”
Lôi Cương phong chủ cảm giác mình sắp tẩu hỏa nhập ma, khó chịu không chịu nổi.
Cùng lúc này, sấm chớp cũng dùng thế không thể đỡ đánh vào trên người Phương Tri Hành.
Song phương đều gặp đòn chí mạng!
Một người phải chống lại lôi kích, một người phải chống lửa đốt. Tổn thương lẫn nhau!
Phương Tri Hành có ngọn lửa bao quanh cơ thể, khôi giáp vững chắc chặn lại được từng đường sấm sét. Thời gian từng phút trôi qua... Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Sét đánh không ngừng, giằng co sáu tiếng mới dừng lại.
Cả người Phương Tri Hành buông lỏng. Mà bên kia Lôi Cương phong chủ lại một lần quỳ xuống!
Vẫn Tâm Ma Viêm Chính đang điên cuồng giày vò ông tai
Lôi Cương phong chủ là một con người rắn rỏi, ý chí ngoan cường, cắn răng kiên trì, chuyển toàn bộ tỉnh thần và sức mạnh ngăn chặn Vẫn Tâm Ma Viêm.
Đảo mắt đã trôi qua nửa nửa ngày, Vẫn Tâm Ma Viêm chẳng những không tắt ngược lại còn bùng nổ. Lúc này Lôi Cương phong chủ khẽ ngẩng đầu lên, ông ta quỳ dưới đất, trước mặt xuất hiện một đôi chân. Phương Tri Hành đi tới trước mặt ông ta.
Lôi Cương phong chủ ngẩng cổ lên, biểu cảm nhăn nhó, đầy vẻ không cam lòng.
Hồi lâu sau, ông ta cúi đầu, run giọng nói: “Ta chịu thua.”
Phương Tri Hành gật đầu cười, phất tay, dập tắt Vẫn Tâm Ma Viêm.
Lôi Cương phong chủ giống như được đại xá, nằm bò trên mặt đất, thở dốc nặng nà, mật tê liệt giống như một con chó chết.
Phương Tri Hành đi ra khỏi pháp trận.
Bên ngoài, Thái Ất tông chủ và sáu vị phong chủ khác tề tụ.
Bọn họ nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, ánh mắt phức tạp, tâm trạng chấn động không cách nào hình dung. Ngay từ đầu bọn họ cho rằng Ngũ Hành Tông phái ra Phương Tri Hành là gây chuyện.
Lúc này bọn họ mới hiểu được, người ta là đánh ra vương bài!
“An đạo hữu, đi cùng lão hủ một chút.”
Thái Ất tông chủ chắp tay sau lưng, tản bộ về phía đường nhỏ giữa cánh rừng.
Phương Tri Hành đi theo, xuất phát từ tôn kính, cậu đi sau Thái Ất tông chủ nửa người.