Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 894 - Chương 895: Khó Tin (3)

Chương 895: Khó tin (3) Chương 895: Khó tin (3)Chương 895: Khó tin (3)

Tế Cẩu cũng lén lút theo đuôi.

Thái Ất tông chủ vừa đi vừa nói: “An đạo hữu, nếu ta không nhìn lầm ngươi đã bước vào cảnh giới Ngũ Hành Bất Tử, thân thể thật ra không có vấn đề nhưng tinh thần của ngươi...”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Không giấu gì tiền bối, lúc ta đang chiến đấu, trời xui đất khiến, tinh thần ngắn ngủi tiến vào cảnh giới Quy Chân.”

“Khó trách!”

Thái Ất tông chủ bừng tỉnh, vuốt râu nói: “Tinh thần của ngươi vô cùng bành trướng, vượt ra khỏi chịu đựng cực hạn của thân thể, nếu không phải ngươi là thân thể Ngũ Hành Bất Tử, chỉ sợ sớm đã nổ tan xác mà chết rồi.” Phương Tri Hành cười khổ nói: “Đúng vậy, cho nên cơ thể của ta hiện tại mỗi thời mỗi khắc đều đang chết đi và sống lại.”

Nghe thấy lời này, Tế Cấu kìm lòng không đậu giật mình.

“Khó trách hệ thống không thể tái tạo, hoá ra bản thân Phương Tri Hành luôn trong tái tạo.”

Nói thật, lực chữa trị của Ngũ Hành Bất Tử tuyệt đối không kém gì tái tạo của hệ thống!

Nhưng trước mắt trạng thái này của Phương Tri Hành quá ly kỳ, ai tới cũng không dễ điều khiển.

Cậu không phải bị bệnh, thân thể cũng không có gì khác thường, chỉ là tinh thần quá lớn. Cậu là người bất tử, tinh thần và thân thể là một thể giống như chân không rời khỏi giày.

Nhưng bây giờ chân của cậu sưng rồi, có vẻ giày không vừa chân nữa. Cho nên cậu thoạt nhìn là bị bệnh. Thái Ất tông chủ cười ha ha nói: “Khó trách Huyền Vũ Tông chủ hào sảng như vậy, tặng cho lão hủ một món quà lớn, hóa ra là vì ngươi!” Phương Tri Hành đầu tiên là ngẩn ra, lúc này mới ý thức được Huyền Vũ Tông chủ kêu cậu mang lễ vật tới, thì ra có thâm ý khác.

Trong lòng cậu sinh ra cảm động, kinh ngạc nói: “Ô, chẳng lẽ tiền bối có cách chữa khỏi cho ta?”

Thái Ất tông chủ nói mập mờ: “Không dám đảm bảo nhất định có thể trị khỏi cho ngươi, làm giảm bớt bệnh trạng của ngươi thì vấn đề không lớn.”

Ông nói xong đột nhiên bước nhanh hơn, xuyên qua rừng cây, tiếng âm âm từ xa truyền đến.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, xa xa hơi nước bốc lên giống như sương mù dày đặc.

Dưới chân đập vào mắt là một cây cầu treo thật dài lan tràn vào trong hơi nước quay cuồng không ngừng, không biết điểm cuối.

Thái Ất tông chủ bước lên cầu treo, đi vài bước đột nhiên biến mất không thấy.

Mắt Phương Tri Hành sáng lên, nghiêng đầu nhìn Tế Cẩu. Tế Cẩu ngầm hiểu, giành trước chạy tới trên cầu treo, xông về phía trước.

Bỗng nhiên, Tế Cầu cũng mất tung tích.

“Phía trước là cửa vào Cấm Khu...” Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, đi lên phía trước. Trước mắt tất cả đều là hơi nước, đưa tay không thấy năm ngón. Nhưng một giây sau, phía trước rộng mở trong sáng.

Dưới chân Phương Tri Hành đã không còn cầu treo, cậu đứng trên một ngọn núi nhỏ.

Phóng mắt nhìn đi, dãy núi bao bọc xung quanh, liên miên bất tuyệt, dường như có trăm ngàn ngọn núi lớn.

Hơi nước bồng bầnh tràn ngập, tất cả núi lớn đều đang như ẩn như hiện trong hơi nước.

Nơi đây giống như tiên cảnh. Nhưng, tiếng nổ ầm ầm vang bên tail

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lại, đột nhiên đồng tử co rụt lại, nhìn thấy một cảnh tượng khó tin. Trên trời có một thác nước chảy xuống, cao không thể chạm tới. Nước trong thác xuyên qua tầng mây dày đặc chảy xuống, không biết đầu nguồn ở đâu.

Dưới thác nước có một chiếc thang trời, ngẩng đầu lên đỉnh núi, dùng độ dốc ngược thông lên bầu trời, không biết điểm đầu ở đâu.

Lúc này, trên thang trời có rất nhiều bóng dáng đang từng bước, ra sức đi lên leo.

Nhưng nước của thác liên tục cọ rửa thang trời, thỉnh thoảng có một người bị dòng nước đập vào đến ngã xuống, sau đó lăn lông lốc xuống theo bậc thang.

“Trèo lên trời!!”

Thấy cảnh tượng chấn động mà thần kỳ này!

Phương Tri Hành ba chân bốn cẳng đuổi theo Thái Ất tông chủ, thỉnh giáo: “Tiền bối, nơi này là?”

Thái Ất tông chủ cười ha ha nói: “Trên trời có nước ngần hà, trong nơi thượng đế ở ngồi ngọc đài! Nơi đầy là một thánh địa tu hành.”

Ông chỉ thang trời, thần bí nói: “An đạo hữu, ngươi có muốn thử xem có thể trèo lên được độ cao bao nhiêu không?”

Phương Tri Hành tò mò nói: “Điểm cuối của thang trời là?”

Thái Ất tông chủ lắc đầu nói: “Không ai biết, bởi vì trước giờ chưa có ai có thể leo đến điểm cuối của thang trời.

Nhưng theo truyền thuyết, điểm cuối của thang trời chính là cửa Nam Thiên, ngọc hoàng đại đế tọa trấn trong đó, vạn tiên thần phục.” Trong lòng Phương Tri Hành ngạc nhiên, vô thức nhìn Cẩu.

Tế Cẩu tắc luỡi không ngớt, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, có thiên đình thật à?”

Phương Tri Hành xúi giục nói: “Mày chạy lên xem thử đi.”

Tế Cẩu không nói hai lời, chui ra ngoài, rất nhanh leo lên.

Thác nước đổ xuống, dòng nước nặng nề đập vào trên người nó.

Sau khi Tế Cẩu vượt qua từng bóng người, leo đến bậc thang thứ 300, tốc độ chợt chậm lại.

Kế tiếp mỗi lần Tế Cẩu bò lên một bậc thang, cứ như đầu phải sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Nó kiên trì bò thêm 60 bậc thang, bông chốc bị dòng nước đánh ngã trên mặt đất, sau đó liên tục quay cuồng sau mấy lần lên xuống, không ngừng lăn lông lốc, cuối cùng dừng tại vị trí bậc thang thứ 150.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0