Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 898 - Chương 899: Hài Hoà (3)

Chương 899: Hài hoà (3) Chương 899: Hài hoà (3)Chương 899: Hài hoà (3)

Phương Tri Hành tấm tắc kêu kỳ lạ, cảm thán nói: “Cái tên Liên Ca như sấm bên tai, được vinh danh là kỳ tài ngàn năm mới gặp được một lần của Đạo môn.”

Liên Nguyệt đáp: “Liên Ca thức tỉnh thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh, sau đó tạo ra ba người bọn ta.

Đại ca Liên Sinh tu hành hạo nhiên chính khí Nho gia, ta tu hành pháp thuật Đạo môn, muội muội Liên Tuyần thì tu hành diệu pháp Phật môn.

Dựa theo ý nguyện của Liên Ca, Phật Đạo Nho vốn là một nhà, nếu có thể tập hợp đủ ba nhà thì có hi vọng bước vào cảnh giới có một không hai.”

Hay lắm! Phương Tri Hành nói thẳng hay lắm! Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Đạo môn quả nhiên không tầm thường. Ngoài cảm thán ra, cậu đột nhiên nghĩ tới một việc.

Ngày ấy, sau khi cậu giết đám người Bách Linh giáo chủ, Chu Tước phong chủ rất nhanh đã biết được tin tức. Rõ ràng là có người mật báo! Nhưng Phương Tri Hành giết sạch toàn bộ kẻ địch rồi, còn ai đi mật báo được đây?

Cho đến giờ phút này, cậu gần như kết luận người mật báo chính là nữ tử che mặt.

Cô ta cũng thức tỉnh thần thông, Nhất Khí Hóa Tam Thanh! Phương Tri Hành chỉ giết chết một thanh, cô ta còn có hai phần thần còn sống.

Phương Tri Hành hơi im lặng, hỏi: “Ví dụ như Liên Tuyền bị giết, các ngươi có thể làm cô ấy sống lại không?”

“Có thể.”

Liên Tuyền đáp: “Chỉ cần trong ba người bọn ta còn một người còn sống, hai người khác đều có thể sống lại vô hạn.”

Phương Tri Hành đã hiểu, không nhịn được liếc nhìn Tế Cẩu, trêu chọc nói: “Nhìn kìa, đó là đồng loại của mày đấy.”

Tế Cẩu khinh thường nói: “Làm sao mà giống được, bọn họ chỉ có ba phân thân, ta chính là có hia mươi lăm cái, căn bản không ở cùng một cấp bậc.”

Phương Tri Hành đáp: “Mày bị điếc à? Người ta có thể sống lại không hạn chế, mệnh gần như nhiều vô hạn, giết chết mày dễ lắm.”

Tế Cẩu nhất thời không phản bác được.

Sau đó, bọn họ nhảy lên trên lưng hạc trắng.

Hạc trắng hót một tiếng, giang rộng cánh chim rộng lớn, vô cánh bay thẳng lên, một phát lên trời.

Có hạc trắng chở đi, bay lượn trên đám mây, tốc độ đi đường tự nhiên là nhanh hơn rất nhiầu. Qua Sở Châu, Càn Châu đang trong tầm mắt.

Từ xưa đến nay, Càn Châu chính là cố đô nghìn năm, khắp nơi đều là danh thắng cổ tích.

Thủ phủ “Thành Nguyên Dạ” của Càn Châu thình lình là cố đô tiền triều.

Cho tới bây giờ, thành Cổ Hoàng vân được giữ gìn nguyên vẹn, đứng sừng sững không ngã.

Nhưng khác với Đại Châu và Sở Châu, Càn Châu là địa bàn của Phật môn.

5 dặm một am, 10 dặm một chùa. Người người tin phật, nhang khói tràn đầy!

Sắp đến hoàng hôn, ráng chiều mông lung.

Hạc trắng chở đám người Phương Tri Hành chậm rãi hạ thấp độ cao, chuyển động ở giữa không trung. Không lâu sau, bọn họ thấy được một trấn nhỏ xuất hiện nơi xa.

Liên Tuyền cười nói: “Sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ tạm tại trấn nhỏ này một đêm, thế nào?”

Phương Tri Hành cảm thấy cũng được.

Hạc trắng giống như có thể nghe hiểu tiếng người, tự giác rơi xuống bên ngoài trấn.

Liên Nguyệt giơ tay lấy phù triện ra, dính lên trên người hạc trắng. Phù triện phát sáng!

Ngay sau đó, hạc trắng thu cánh, thân hình theo đó thu nhỏ lại, trong chớp mắt đã biến thành một con chim nhỏ màu trắng.

Ríu rít ~

Chim nhỏ màu trắng nhảy lên, nhẹ nhàng đáp lên trên vai Liên Tuyền. Mặc cho ai cũng nhìn không ra nó lại là một con dị thú cấp 5.

“Thật là có thủ đoạn!”

Phương Tri Hành vỗ tay cảm thán: “Chỉ với một tấm phù triện thôi là có thể khiến cự thú súc cốt thành dáng vẻ này, thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Liên Nguyệt cười nhạt nói: “Chút tài mọn, không đáng nhắc đến.”

Cô liếc mắt nhìn Tế Cẩu, ca ngợi nói: “Sủng vật của ngài có thể tự súc cốt, đây mới là giỏi cực kỳ.”

Tế Cẩu nhất thời ngóc đầu lên cao, khắp cái mặt chó toàn là vẻ kiêu ngạo, đuôi sắp ngoắc lên tận trời. Một nhóm người chậm rãi tiến vào trấn nhỏ.

Trấn này trông khá đơn sơ, diện tích hơi nhỏ.

Một con đường lát đá xanh rộng hơn bốn mét chia đôi thị trấn ra làm hai.

Trời vừa tờ mờ, trên trấn khói bếp lượn lờ, khá yên tĩnh. Phương Tri Hành và đoàn người đi dọc theo con đường.

Hai bên đường phía trước đột ngột xuất hiện hai hàng xiên sắt cắm ngược xuống đất.

Những xiên sắt xiên qua từng thi thể thẳng từ hậu môn đến miệng. Tổng cộng có mười sáu thi thể, gồm cả nam nữ già trẻ, tất cả đều bị lột sạch quần áo, trần trụi không một mảnh vải.

Có thi thể vẫn còn đang chảy máu, có thi thể đã thối rữa, đầy giòi bọ bò lúc nhúc.

Phương Tri Hành đảo mắt nhìn, thấy trên ngực thi thể có khắc dấu ấn. Dấu ấn tạo thành những chữ mờ mờ, viết rằng: Tà giáo đồ phải chết! Phương Tri Hành nhướng mày, tò mò hỏi: “Ở Càn Châu cũng có nhiều tà giáo đồ như vậy ư?”

“Cói”

Liên Sinh nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, mỉm cười nói: “Phật môn cũng có phân chia chính và tà, tức là Chân Phật và Ma Phật. Những người bị xử tử này có lẽ là tín đồ của một vị Ma Phật nào đó.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0