Chương 901: Pháp Tướng (2)
Chương 901: Pháp Tướng (2)Chương 901: Pháp Tướng (2)
Phương Tri Hành không khỏi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Làm sao chứng minh được ngươi là Đại Hắc Phật Mẫu?”
Bụng con dê cấp tốc phình to như được thổi phồng, càng lúc càng to. Bùm!
Bụng phồng đến giới hạn thì nổ tung.
Một tiểu cô nương phá bụng chui ra, thân thể ướt sũng, bao trùm một lớp dịch nhờn, mùi tanh nồng nặc. Tiểu cô nương chậm rãi đứng dậy. Cô chống chân trái đứng lên, thân thể bỗng nhiên cao hơn.
Cô lại đứng lên bằng chân phải, ngực cũng lên nở nang theo. Khi cô ngẩng đầu lên, một cơ thể nữ nhân trưởng thành hiện ra trước mắt.
Nữ nhân có làn da trắng nõn, dung mạo vô cùng xinh đẹp, còn là kiểu đẹp quyến rũ đầy ma mị, câu hồn đoạt phách, đúng là chết người. Điểm duy nhất không hòa hợp là trên trán cô mọc ra hai sừng dê. Nữ nhân mở mắt, đôi mắt màu đen như mực, phản chiếu ánh sáng u ám tán loạn.
Màu đen trong đôi mắt cô như đêm tối không thể phân biệt, dần dần tràn ngập và lan rộng khắp cơ thể. Chỉ chốc lát, làn da toàn thân nữ nhân được nhuộm đen nhưng không giống màu da của người da đen, mà là một loại màu đen đa sắc không thể diễn tả được, lộ ra vẻ đẹp ma mị.
Tình cảnh này...
Phương Tri Hành ngưng trệ hô hấp, càng thêm kinh ngạc.
Trực giác nói với cậu rằng, nữ nhân trước mắt không phải là bản thể của Đại Hắc Phật Mẫu.
Đại Hắc Phật Mẫu hơi mở rộng đôi chân, khóe môi cong lên mỉm cười quyến rũ, hỏi: “Bây giờ ngươi tin ta là Đại Hắc Phật Mẫu rồi chứ.” Phương Tri Hành trả lời: “Đêm
khuya đến thăm, không biết Đại Hắc Phật Mẫu có điều gì muốn chỉ giáo?” Đại Hắc Phật Mẫu nói: “Cho hỏi đạo hữu có phải là An Bão Phác của Ngũ Hành tông, ba vị còn lại sống trong khách điếm là môn nhân của Thái Ất tông không?”
Phương Tri Hành khẽ nheo mắt, trầm ngâm nói: “Phải thì thế nào?” “Đúng như dự đoán, là các ngươi...” Đại Hắc Phật Mẫu khẽ than, chậm rãi nói: “Ta đã nhận được tin tức từ trước rằng Ngũ Hành tông phái ngươi đến tham gia thịnh hội Phật môn, trên đường đi đến Càn Châu, rất có khả năng ngươi sẽ đi qua phạm vi thế lực của ta, nên ta đương nhiên sẽ chú ý đến ngươi.” Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Ngươi và ta chưa từng quen biết, tại sao lại chú ý đến ta?”
Đại Hắc Phật Mẫu cười nói: “Ngươi và ba vị của Thái Ất tông là đại biểu của Đạo môn, nghe tin các ngươi vừa ra ngoài, rất nhiều tà thần ma tu muốn nhân cơ hội này giết các ngươi để trút giận.”
Phương Tri Hành lập tức cạn lời.
Đại Hắc Phật Mẫu cẩn thận nói: “Tà thần ma tu ở khắp nơi như Đại Châu, Sở Châu đầu đang rục rịch chuẩn bị, bọn họ đầu muốn làm một cú lớn.
Bọn họ luôn bị Đạo môn ức hiếp đến mức không thể ngóc đầu, ôm hận trong lòng, đã sớm rắp tâm báo thù rửa hận.
Khi vừa nghe nói các ngươi muốn xuất môn, rời xa phạm vi thế lực của Đạo môn, đến Càn Châu.
Thế là bọn họ liên lạc với cao thủ Ma đạo trong địa giới Càn Châu, dự định liên thủ tiêu diệt các ngươi.” Phương Tri Hành nghiêm sắc mặt, nghiêm túc hỏi: “Gồm những ai?” Đại Hắc Phật Mẫu đáp: “Hắc Dực Tôn Giả, Bách Quỷ Thượng Nhân, Âm Ảnh giáo chủ, Bất Tử Tà Hoàng, Bạch Cốt Vương!
Năm vị này là người dẫn đầu, còn các tà thần ma tu thì nhiều vô số kể.”
Phương Tri Hành nghe xong, hỏi: “Không có Ma Phật của Càn Châu ư?”
Đại Hắc Phật Mẫu liền nói: “Ngoài ta ra còn có Bách Tí Thiên Phật, Bạch Liên Bồ Tát, Nộ Sư Vương Phật, Giới Đao La Hán.”
Đội hình khá là hoành tráng!
Gần như kinh động đến toàn bộ hang ổ Ma Phật ở Càn Châu. Phương Tri Hành nhếch miệng, khoanh tay nói: “Tại sao ngươi lại bán đứng bọn họ?”
Đại Hắc Phật Mẫu cười nói: “Ta cảm thấy bọn họ không làm nên chuyện, không muốn cùng bọn họ làm loại chuyện vô nghĩa này.
Với lại Đạo môn và Phật môn xưa nay không hợp nhau, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.”
Phương Tri Hành bật cười nói: “Ngươi không coi trọng bọn họ như vậy sao?”
Đại Hắc Phật Mẫu liền nói: “Phật môn không phải dạng vừa, chỉ cần Ma Phật có hành động lớn, nhất định sẽ kinh động Phật môn.
Rút dây động rừng! Đường đường Phật môn, sao lại có thể ngồi nhìn khách mình mời đến chết trên địa bàn của mình chứ?” Phương Tri Hành nhếch môi cười, gật đầu nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, ngươi muốn gì?”
Đại Hắc Phật Mẫu cười nói: “Một vài nhắc nhở này chẳng đáng là bao, không cầu bất kỳ báo đáp gì. Ta chỉ muốn biểu đạt một chút thiện ý của mình, có lẽ trong tương lai không xa, ngươi và ta có thể hợp tác.” Phương Tri Hành chấn động tâm thần, dường như suy tư điều gì. “Làm phiền rồi, ta xin cáo từ trước.” Đại Hắc Phật Mẫu nói xong, thân thể đột nhiên xẹp xuống, như một quả bóng bị xì hơi. Trong nháy mắt, Đại Hắc Phật Mẫu chỉ còn lại một mảnh da đen khô héo rơi xuống đất.
Gió đêm thổi tới, mảnh da đen theo gió tản đi.
Mây đen cũng tan đi.
Ánh trăng hắt xuống, sao lấp lóe sáng.
Phương Tri Hành quay người trở về khách điếm, khi đến trước cửa phòng thì ba người Liên Tuyền đang đợi cậu.