Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 901 - Chương 902: Pháp Tướng (3)

Chương 902: Pháp Tướng (3) Chương 902: Pháp Tướng (3)Chương 902: Pháp Tướng (3)

Tế Cẩu ngáp dài, ngồi xổm một bên. “An sứ giả, người đó là Đại Hắc Phật Mẫu phải không?”

Mặt mũi Liên Tuyền đầy sự cảnh giác hỏi.

Phương Tri Hành gật đầu, nói sơ qua những điểm chính của cuộc đối thoại vừa rồi.

“Ô, tà thần ma tu muốn tập kích giết chúng ta?” Liên Sinh đập quạt bôm bốp, biểu cảm hơi hứng thú.

Ánh mắt Liên Nguyệt sáng lên, lạnh giọng nói: “Đến hay lắm, bình thường muốn tìm bọn họ còn không được nữa kìa.”

Liên Tuyền thận trọng nói: “Đối phương có chuẩn bị trước, chúng ta lại ở nơi khác, không có hậu thuẫn đáng tin cậy, nhất định không thể hành động lỗ mãng!”

Nghe ý tứ, dù cô tu luyện Phật pháp nhưng không quá tin tưởng người của Phật môn.

Ba người đồng loạt nhìn Phương Tri Hành, đồng thanh nói: “Tất nhiên, mọi việc nghe theo an bài của An sứ giả.”

Phương Tri Hành cười nói: “Ta cũng không có biện pháp gì tốt cả, binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất chặn thôi.”

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng hôm sau, nhóm người tiếp tục cưỡi hạc trắng bay vút trên bầu trời. Bay được một lúc...

Phía trước xuất hiện một đám mây đen lớn. Âm ầm~

Mây đen gần sát đỉnh đầu, sấm chớp đùng đùng.

Thời tiết trở xấu, mưa to như trút nước.

Hạch trắng lao vào màn mưa, bay dưới mưa.

“Phụng thiên thừa vận, vũ tích tán khai.”

Liên Sinh vẫy vẫy cây quạt, ngôn xuất pháp tùy.

Chớp mắt, những hạt mưa rơi xuống như có mắt, tự động né tránh, hoàn hảo không chạm vào họ.

Hạc trắng bay nhanh trong cơn mưa lớn.

Nhưng không lâu sau, phía trước đám mây đen trên đầu cuồn cuộn dữ dội, rồi biến thành một khuôn mặt người khổng lồ.

Khuôn mặt người nhích tới nhích lui, đột nhiên nhìn chằm chằm vào hạc trắng, mở miệng rộng và nuốt lấy nó.

Hạc trắng kinh hãi, lắc lư qua lại. “Bình tínhl”

Liên Tuyền quát một tiếng, Phạn âm vang dội, làm lòng người bỗng nhiên tỉnh táo.

Hạc trắng lập tức trấn tĩnh lại.

Liên Sinh thu quạt lại, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt người khổng lồ, thản nhiên nói: “Phụng thiên thừa vận, ô vân hội tán!”

Một lời nói ra!

Như có một sức mạnh vô hình bắn ra, đập vào khuôn mặt người khổng lồ.

Một tiếng hừ nặng nề truyền đến, trên trán khuôn mặt người khổng lồ xuất hiện một lỗ thủng, bộ mặt mơ hồ, tán loạn tan biến.

Mặt Liên Nguyệt như phủ băng sương, hét lên: “Yêu nghiệt phương nào, cút ra đây!”

Từ sâu trong tầng mây truyền đến một giọng nói: “Tiểu tiện nhân Thái At tông, gia gia ngươi là Hoán Vũ giáo chủ ta đây.”

“Ồ, hóa ra là ngươi!”

Liên Nguyệt nhận ra, chế giễu nói: “Ngươi lập nên “Hoán Vũ giáo' đi khắp nơi tạo ra hạn hán, lừa dối bách tính, áp bức bọn họ một cách tàn nhẫn, cuối cùng bị Thái Ất tông bọn ta tiêu diệt.

Hoán Vũ giáo chủ, ngươi không trốn đi để ăn năn hối cải, thế mà còn dám tập kích bọn ta, tự tìm đường chết!”

“Nói bậy!”

Hoán Vũ giáo chủ giận dữ hét lên: “Chỉ cho phép Thái Ất tông các ngươi mặc sức thu hoạch khí vận của bách tính mà không cho phép những môn phái nhỏ và tán tu bọn ta húp chút nước canh ư?

Tiểu tiện nhân, ngươi đừng kiêu ngạo, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!”

“Nói hay lắm!” Đột nhiên, một chấm đen từ xa bay đến, càng lúc càng gần, tiếng cười vang lên.

“Hoán Vũ giáo chủ, vất vả cho ngươi rồi, không uổng công ngươi ở đây hô phong hoán vũ nhiều ngày, cuối cùng cũng đợi được kẻ thù của chúng tai”

Chấm đen đó nhanh chóng phóng to trong tầm mắt.

Ánh mắt Phương Tri Hành bọn họ lóe lên, nhìn thấy một người mặt chim ưng thân người, mọc đôi cánh đen.

“Hắc Dực Tôn Giải!”

Phương Tri Hành từng nghe nói qua về vị tà thần này, hắn ta là giáo chủ của “Hắc Dực giáo” ở Đại Châu, tín đồ đông đảo, sau này bị Ngũ Hành tông diệt trừ tận gốc.

Hắc Dực Tôn Giả trốn chạy nhiều năm, mai danh ẩn tích, không ai biết hắn ta ở đâu.

Hắc Dực Tôn Giả liếc nhìn nhóm Phương Tri Hành, lớn tiếng nói: “Bầu trời là địa bàn của tal”

“Kỹ năng bộc phát - Cấm Không!” Trong nháy mắt, một áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Đôi cánh của hạc trắng đột ngột gập lại rồi hạ xuống, cơ thể bắt đầu rơi xuống.

Thấy tình hình này, Liên Sinh không hề hoảng hốt, thản nhiên nói: “Đừng vội, xuống mặt đất rồi hãy xử lý chúng.” Liên Tuyền vội vàng nói: “Có thể chúng đã đặt sẵn bây dưới đất rồi.” Liên Sinh đáp: “Không sao, đừng quên, ta có thể đưa các ngươi dịch chuyển tức thời bất cứ lúc nào.” Nghe vậy, Liên Tuyền không nói nhảm nữa, điều khiển hạc trắng chủ động đáp xuống.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã có thể nhìn thấy mặt đất.

Bên dưới là một cánh đồng bằng phẳng, cây cối xanh mướt.

Liên Nguyệt lật tay lấy một lá bùa ra, ném xuống.

Lá bùa tự bốc cháy khi gặp gió, biến thành một làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lan tỏa theo hình tròn, bay khắp bốn phương tám hướng, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.

“Ừm, bên dưới không có bố trí pháp trận.”

Liên Nguyệt nhắc nhở.

Phương Tri Hành hiểu rõ trong lòng, cậu nhảy lên rồi đáp xuống đất.

Tế Cẩu theo sát phía sau, nhảy đến bên cạnh cậu.

Tiếp theo, hạc trắng cũng võ cánh đáp xuống đất.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0