Chương 904: Hỗn chiến (2)
Chương 904: Hỗn chiến (2)Chương 904: Hỗn chiến (2)
Phương Tri Hành không mặn không nhạt đáp lời: “Vậy ngươi cũng khá lợi hại đấy, thế mà hai vị phong chủ đều không thể giết được ngươi.” Bất Tử Tà Hoàng liếc nhìn Bạch Cốt Vương, hỏi: “Ngươi trước hay ta trước?”
Bạch Cốt Vương thận trọng đáp: “Đừng khinh địch, chúng ta cùng lên!”
“Hừ!”
Bất Tử Tà Hoàng khó chịu nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, một mình ta là đủ rồi.”
Hắn ta giơ hai tay lên, lòng bàn tay chợt bốc cháy.
Ngọn lửa có màu đỏ sẫm, vừa xuất hiện đã lập tức tỏa ra một luồng nhiệt kinh người, quét khắp bốn phương tám hướng.
Cỏ cây trên mặt đất lập tức cháy xém, mặt đất ẩm ướt biến đổi màu sắc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi nứt ra.
Bất Tử Tà Hoàng chắp hai tay vào nhau, xoa hai cái.
Ngay sau đó, một con phượng hoàng nhỏ được ngưng tụ ra.
Tiểu phượng hoàng ánh sáng chói lọi, nhưng toàn thân u ám, khí tức ngang ngược, không có chút uy nghiêm thần thánh nào, ngược lại nó lộ rõ vẻ dữ tợn, hung thần ác sát. Khóe miệng Bất Tử Tà Hoàng nhếch lên ý cười tàn nhẫn, hắn ta nâng tiểu phượng hoàng lên, hắn ta cười lạnh nói: “Đây là lửa Niết Bàn, tặng ngươi đó!” Tiểu phượng hoàng bay vút ra, lao thẳng về phía Phương Tri Hành, cực kỳ nhanh chóng.
Phương Tri Hành mặt không đổi sắc, cậu giơ tay lên, đánh ra một chưởng.
Ma Huyết Kim Cương Chưởng! Trong nháy mắt, một ma chưởng màu đen ngưng tụ ra, lơ lửng giữa không trung rồi đập xuống!
Bùm!
Ma chưởng khổng lồ không lệch không nghiêng đập trúng tiểu phượng hoàng.
“Chíp~”
Giống như một tiếng kêu thảm thiết, tiểu phượng hoàng lập tức bị trấn áp, vỡ vụn tan nát, ngọn lửa nhanh chóng tắt ngúm.
Trên mặt đất có thêm một bàn tay năm ngón khổng lồ.
“Hả chuyện này?!”
Biểu cảm của Bất Tử Tà Hoàng cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tuy tiểu phượng hoàng nhìn nhỏ bé, nhưng thực chất nó lại mang theo sức mạnh Niết Bàn, uy lực cực lớn. Thật sự không ngờ...
Bạch Cốt Vương thấy cảnh này, nghiêm nghị nói: “Người này xuất hiện đột ngột, không có hai ba chiêu trò thì làm sao có tư cách khiêu chiến Chu Tước phong chủ? Hắn ta tuyệt đối không phải người thường, tuyệt đối không được khinh địch!” Lời nói này khiến Bất Tử Tà Hoàng lập tức im lặng.
Hắn ta hít sâu một hơi, hắn ta thu biểu cảm rồi nghiêm túc nói: “Cùng lên!”
Vừa nói, toàn thân hắn ta bốc lên ngọn lửa đỏ sẫm, cơ thể nhanh chóng phình to.
Trong nháy mắt, hắn ta biến thành một con phượng hoàng khổng lồ, ngọn lửa lượn lờ, oai phong lẫm liệt, chấn động bát hoang.
Người bất tử - hệ Biến Thân!
Trong chớp mắt, tất cả cỏ cây đầu hóa thành tro bụi trong vòng ba mươi dặm.
Con phượng hoàng đỏ sẫm này tà khí nồng nặc, toàn thân tỏa ra khí tức chẳng lành, ngọn lửa phun ra_ bất định, cho người ta cảm giác hỗn loạn đến mức sắp bùng nổ.
“Niết Bàn Tà Hỏal”
Phượng hoàng đỏ sẫm vỗ cánh bay lên, vô cánh giữa không trung, từng quả cầu lửa rơi xuống.
Những quả cầu lửa đó giống như thiên thạch mang theo lực va chạm và sức thiêu đốt khủng khiếp, lao xuống mặt đất.
Gần như đồng thời, cả người Bạch Cốt Vương cũng phình to, bộ xương trở nên khổng lồ, bộ khôi giáp trên người cũng to ra theo.
Trong nháy mắt, hắn ta biến thành một bộ xương cao bảy mét, có sáu cánh tay xương trắng, một cái đuôi xương dài bốn mét. Sáu cánh tay xương trắng đó, mỗi tay cầm một loại binh khí, đao thương kiếm kích rìu việt!
Tiếp theo, sáu cánh tay xương trắng vung lên, vung binh khí, hoa mắt chóng mặt, khiến người ta không kịp nhìn.
Bạch Cốt Vương bước ra một bước, sáu món binh khí cùng nhau giết về phía Phương Tri Hành.
Trên đầu có Niết Bàn Tà Hỏa!
Trước mặt có sáu món thần binh lợi khí tấn công tới.
Lúc này, Phương Tri Hành vẫn ung dung không vội, trên người đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng.
“Vạn Từ Thần Quang!” Ánh sáng vàng lóe lên, sáu món binh khí lập tức rung lên ong ong. “Hửm??”
Trong lòng Bạch Cốt Vương kinh ngạc, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sáu món binh khí đột nhiên tuột khỏi tay bay ra, đồng loạt bay về phía Phương Tri Hành.
Tiếp đó, bọn chúng chuyển hướng bay lên trời.
Sáu món binh khí và Niết Bàn Tà Hỏa lướt qua nhau, bắn lên không trung.
Bất Tử Tà Hoàng tỏ vẻ khó hiểu, hắn không kịp đề phòng bỗng cảm thấy đau nhói khắp người. Nhưng Phương Tri Hành không thèm nhìn kết quả, sau khi ném bay sáu món binh khí, nhanh chóng thi triển chiêu tiếp theo.
“Trọng Nhược Vạn Quân!”
Mặt đất ầm ầm sụp xuống!
Bạch Cốt Vương chỉ cảm thấy cơ thể chìm xuống, đầu gối khuyu xuống. Còn Phương Tri Hành lại nhẹ như không, ngược lại cậu còn tăng tốc dùng tốc độ vượt xa tưởng tượng, đột nhiên di chuyển đến trước mặt Bạch Cốt Vương, tung một cước. Bạch Cốt Vương loạng choạng tiến về phía trước, đến vị trí ban đầu của Phương Tri Hành.
“Không ổn!” Bạch Cốt Vương ngẩng đầu lên, từng quả cầu Niết Bàn Tà Hỏa vừa lúc đập xuống.
Âm ầm ầm!
Niết Bàn Tà Hỏa nổ tung, nở ra từng đám mây hình nấm.
Ánh lửa hủy diệt bắn tùy ý, phá hủy tất cả sinh linh.
Rất lâu sau đó, ngọn lửa mới trở lại bình tĩnh.
Trên mặt đất xuất hiện thêm một hố sâu khổng lồ, giống như một lòng chảo, đáy hố dung nham cuồn cuộn.