Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 911 - Chương 912: Kinh Văn

Chương 912: Kinh văn Chương 912: Kinh vănChương 912: Kinh văn

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu ra, thỉnh giáo: “Đại sư cảm thấy ta nên xử lý thanh bảo kiếm cấp 5 này như thế nào cho thỏa đáng?”

Tịnh Huyền bật cười nói: “Kiếm này là chiến lợi phẩm của ngươi, tự nhiên là ngươi muốn làm gì cũng được rồi.”

Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, dò hỏi: “Không biết chùa Tích Hỏa có suy nghĩ thu về thanh kiếm này không? Ta nguyện ý biếu tặng miễn phí, vật quy nguyên chủ.”

Sắc mặt Tịnh Huyền nghiêm lại, khoát tay nói: “Vô công bất thụ lộc, đây dù sao cũng là một trọng bảo...” Phương Tri Hành thấy vậy, vẻ mặt trầm ngâm nói: “Vẫn bối sát nghiệt sâu nặng, sát khí quấn thân, vẫn muốn tẩy rửa hết sát khí trên người. Nghe nói bảo điển Phật môn <Kim; Cang Kinh> có thể giải trừ phiền não, tiêu trừ nghiệp chướng, tăng trưởng trí tuệ và phúc đức!” Cậu trịnh trọng chắp tay nói: “Đại sư, không biết có thể cho ta mượn <Kim; Cang Kinh> của quý tự, yên tai cầu phúc, hóa đi tất cả nghiệp chướng được không.”

Nghe xong lời này, hô hấp Tịnh Huyền khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ đầy thâm ý, chậm rãi nói:

“Không dối gạt thí chủ, trên <Kim; Cang Kinh> ghi lại tất cả chân lý trên thế gian, có thể ban cho người khác trí tuệ vô tận, tẩy rửa thể xác và tinh thần, khuyên người hướng thiện. Người thường chỉ nhìn thấy bìa của <Kim; Cang Kinh> thôi đã sinh lòng chấn động, như si mê như say sưa, quy y ngã phật.

Dù cho ngươi là người trong Đạo môn, khi lật xem nội dung của <Kim; Cang Kinh> cũng có thể sẽ chịu cảm động, từ đó thay đổi tín ngưỡng.”

Phương Tri Hành cẩn thận lắng nghe, trong lòng kinh ngạc. <Kim; Cang Kinh> này có chút này nọ phết, hình như là có công năng tẩy não.

Phương Tri Hành nghiêm mặt nói: “Đại sư, ta muốn khiêu chiến tín ngưỡng của ta.”

Tịnh Huyền thấy vậy, gật đầu nói: “Được, vậy lão nạp sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.”

Hai người đứng dậy đi ra thiện phòng. Lúc này ba người Liên Tuyền đang chơi với hạc trắng ở trong sân.

“Các ngươi đi đâu thế?” Liên Tuyền cười hỏi.

Phương Tri Hành đơn giản nói.

Liên Sinh nhất thời hứng thú, phe phẩy cây quạt cười nói: “Bảo điển Phật môn, ngưỡng mộ đã lâu, không biết bọn ta có thể bàng quan hay không?”

Tịnh Huyền đáp: “Có gì mà không thể?”

“Đa tạ trụ trì thành toàn!”

Ba người Liên Sinh vui mừng quá đỗi, vui vẻ đi theo.

Đoàn người cộng thêm Tế Cấu bước về phía hậu viện.

Một lát sau, bọn họ ởi tới trước một tòa bảo tháp chín tầng.

Ly kỳ là tòa bảo tháp này không phải hướng lên trời, mà là hướng xuống phía dưới.

“Đây chính là Trấn Ma tháp chín tầng!”

Tịnh Huyền mỉm cười giới thiệu: “Trong tháp trấn áp vô số ma phật tà tu, người có nghiệp chướng nặng nề.”

Mấy người Phương Tri Hành ngày càng cảm thấy hứng thú.

Tịnh Huyền dẫn đường phía trước, đẩy một cánh cửa ra, nghênh ngang đi vào trong một đại điện rộng rãi. Phương Tri Hành đi theo đằng sau. Cậu bước một bước qua cánh cửa. Bỗng nhiên cả người cậu chấn động, cảm nhận được một luồng khí tức vô hình bao phủ qua đây, đánh thẳng vào tinh thần của cậu.

Hơi thở kia mênh mông như biển, bàng bạc to lớn, không cách nào hình dung được.

Bước chân Phương Tri Hành dừng lại, rồi tiếp tục tiến về phía trước. Càng bước tiếp, áp lực tinh thần cảm nhận được lại càng lớn.

Dần dần, trong đầu có âm thanh truyền đến.

Phương Tri Hành tập trung tỉnh thần, tỉ mỉ lắng nghe.

Âm thanh kia ngày càng rõ ràng, như là có rất nhiều người đang đồng thời niệm kinh, đáng tiếc cậu nghe không hiểu.

Nó giống như là một loại tiếng Phạn, cực kỳ xa lạ, thâm ảo khó lường.

Phương Tri Hành tiếp tục bước tới, đột nhiên chú ý thấy bước chân Tế Cầu nặng nề, lỗ tai tiu nghỉu xuống, đuôi cũng quặp lại.

Phương Tri Hành truyền âm đến : “Thế nào, mày cũng có thể nghe thấy phạn âm à?”

Tế Cẩu khẽ ngẩng đầu lên, trả lời: “Phạn âm gì cơ, tao chỉ cảm thấy bầu không khí ở đây có chút áp lực, giống như có rất nhiều ánh mắt đang ngó chừng tao, rất khó chịu.” Phương Tri Hành nghe vậy, quay sang nhìn ba người Liên Tuyền. Liên Tuyền mặt không đổi sắc như tắm gió xuân, vẻ mặt nhẹ nhàng mà sung sướng.

Liên Sinh cất quạt đi, cau mày, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Sắc mặt Liên Nguyệt trầm ngưng, cơ thể mềm mại căng thẳng, giống như đang cực lực chống cự lại cái gì. Lúc này Tịnh Huyền dừng bước.

Ánh mắt Phương Tri Hành sáng lên, chợt chú ý thấy trên mặt đất trong đại điện thình lình có một cái động lớn.

Tịnh Huyền mang theo bọn họ đi tới trước động lớn, quan sát phía dưới. Bên trong động thình lình là chín lớp không gian, tầng tầng xếp xuống phía dưới. Mỗi một tầng có hoàn cảnh khác nhau, càng đi xuống thì lại càng ác liệt.

Ở tầng sau nhất quả thực là không có thiên lý, lạnh lẽo đến cực điểm, không phải nơi người ở được. Tịnh Huyền nhìn Phương Tri Hành, vuốt râu mỉm cười như nhìn thấy một con mồi rơi vào bẫy rạp, hỏi: “An thí chủ, ngươi xác định thật muốn xem <Kim; Cang Kinh> chứ?”

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Cơ duyên như này có thể gặp nhưng không thể cầu, xin đại sư thành toàn cho.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0