Chương 924: Xung đột (3)
Chương 924: Xung đột (3)Chương 924: Xung đột (3)
Phương Tri Hành sững ra, bỗng _ nhiên giật mình, rung động nói: “Y của ngài là đồng loại tương dung!”
“Đúng vậy!”
Tịnh Huyền liên tục gật đầu: “Đích đến của tu Phật chính là hòa làm một thể với Chân Phật duy nhất, hóa thân thành chân lý, trở thành vĩnh hằng, trở thành duy ngã độc tôn!”
Phương Tri Hành hít thật sâu, bừng tỉnh đại ngộ.
Phật không phải là một người mà là dung hợp thể từ vô số người đi đến điểm cuối.
Tập hợp chúng sinh vào một thân thể, cho nên Phật có trí tuệ và pháp lực vô biên!
Cậu ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện ra một bug, dò hỏi: “Chân Phật chỉ có chín vị thôi ư?”
“Dĩ nhiên không phải!”
Tịnh Huyền thận trọng trả lời: “Thật ra, Kim Cang Pháp Tướng không chỉ có chín vị, trong rất nhiều kinh Phật có nhắc nhiều đến “Như Lai Pháp Tướng.
Chỉ có điều chúng ta chỉ còn ba bộ chính văn <Kim; Cang Kinh> được lưu trên thế gian này, tạm thời chưa biết các pháp tướng khác có dạng gì thôi.”
Phương Tri Hành hiểu ra, suy nghĩ một lúc rồi thỉnh giáo: “Phật và Bồ Tát khác nhau ở đâu?”
Tịnh Huyền cười đáp: “Khác nhau ở đẳng cấp chính quả, Phật Đà tối cao, Bồ Tát thứ hai, các vị khác như La Hán, Kim Cang, Tát Thùy thì xếp sau.”
Nói đến đây, ông nhắc đến: “Sau khi ăn quả Bồ Đề, hiệu quả là mở ra trí tuệ vô thượng, tiềm lực vô tận, từ đó bước trên con đường thành Phật.”
Ông cảm khái nói: “Không có quả Bồ Đề, bất luận một người tu hành thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thành Phật.”
Phương Tri Hành hiểu ra, trong lòng không khỏi suy nghĩ miên man.
Lúc này, Tịnh Huyền đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi: “Thí chủ có biết kẻ địch lớn nhất của mình ở thịnh hội Phật môn này là ai không?”
Phương Tri Hành sửng sốt một chút, cau mày nói: “Ta chỉ đến xem lễ, không muốn gây chuyện thị phi, lấy đâu ra kẻ địch?” Tịnh Huyền liền nói: “Tranh chấp giữa Phật và Đạo không phải chuyện một sớm một chiều, Phật môn và Đạo môn chỉ cần chạm mặt thì không thể tránh một trận long tranh hổ đấu.
Nhưng đối với Ngũ Hành tông và Thái Ất tông thí chủ thì kẻ địch lớn nhất lại không phải Phật môn mà là Thiên Sư đạo.”
Phương Tri Hành nhướng mày, lộ vẻ rất khó hiểu.
Tịnh Huyền nghiêm túc giải thích: “Ngũ Hành tông và Thái Ất tông được sinh ra tại triều đại này nhưng Thiên Sư đạo có lịch sử còn xa xưa hơn thế, bắt đầu từ tiền triều thậm chí càng xa xưa hơn, hơn nữa còn có chứng cứ cho rằng Thiên Sư đạo từng là quốc giáo của tiền triều!” Ánh mắt Phương Tri Hành chớp động, trầm ngâm nói: “Trước đây, ta đã nhiều lần nghe nhắc đến thuyết pháp nói “Thiên Sư đạo là Đạo môn chính tông.”
Tịnh Huyền gật đầu nói: “Theo Phật môn ta điều tra phát hiện, Thiên Sư đạo và Giám Thiên tỉ có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.
Thậm chí còn có một thuyết pháp: thật ra Thiên Sư đạo là do Giám Thiên ti sáng lập, bán mạng cho Giám Thiên tỉ.
Sở dĩ Ngũ Hành tông và Thái Ất tông xuất hiện là vì một số ít người trong Thiên Sư đạo không cam lòng bị Giám Thiên tỉ sai sử nên mới trốn ra ngoài tự lập môn phái.
Chính vì vậy, Thiên Sư đạo xem Ngũ Hành tông và Thái Ất tông là phản đồ, luôn tỏ ra hống hách và khinh miệt các ngươi.”
Phương Tri Hành tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không nghĩ mối quan hệ của tam đại phái Đạo môn lại phức tạp như vậy.
Ý trong lời nói chính là Thiên Sư đạo rất có thể sẽ tìm cậu gây phiền phức.
“Ừm, ta sẽ cẩn thận!”
Phương Tri Hành cảm ơn Tịnh Huyền, sau đó trở về biệt viện.
Cậu gọi ba người Liên Tuyền.
Phương Tri Hành nhìn Liên Sinh, gò hỏi: “Ngươi hiểu bao nhiêu về Thiên Sư đạo?”
Liên Sinh phe phẩy quạt giấy, từ tốn trả lời: “Thiên Sư đạo tự coi mình là “Thiên Sư, tin tưởng thiên cơ, có thể thăm dò tương lai, cực kỳ am hiểu trận pháp thôi diễn, thậm chí thiên sư cao minh có thể dựa vào ý niệm mạnh mẽ của mình bày trận trong một ý niệm, giết địch ở vô hình.”
Phương Tri Hành trầm mặc, hỏi: “Thiên Sư đạo có mối quan hệ tốt với chúng ta không?”
“Không!”
Liên Nguyệt chen lời, giận dữ nói: “Thiên Sư đạo tự cho mình là chính thống nên luôn xem thường hai phái chúng ta, thái độ rất ác liệt.”
Phương Tri Hành gật đầu, nhẹ giọng thở dài: “Chúng ta cố gắng không gây chuyện, hy vọng Thiên Sư đạo cũng như thế.” Một đêm trôi qua rất nhanh.
Sáng hôm sau, thời tiết trong lành.
Đám Phương Tri Hành rời khỏi chùa Tích Hỏa và tiến về thủ phủ Càn Châu “thành Nguyên Dạ” tham gia thịnh hội.
Tịnh Huyền dẫn theo tứ đại tăng nhân hộ pháp cùng đi.
Đám người cùng cưỡi Ngũ Thải Tường Vân, trò chuyện vui vẻ trên đường đi, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Không bao lâu, trước mắt bọn họ xuất hiện một tòa thành trì vô cùng khổng lồ, kích thước vượt xa thủ phủ Đại Châu.
“Không hổ là thành Cổ Hoàng...” Phương Tri Hành ngạc nhiên thán phục.
Liên Sinh cười nói: “Thành Nguyên Dạ được xây dựng bao quanh hoàng cung tiền triều, khi tiền triều bị diệt vong, một mồi lửa đã thiêu rụi cả tòa thành, chỉ để lại một vùng phế tích, kiến trúc hiện tại chúng ta đang thấy đầu mới xây dựng.”