Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 922 - Chương 923: Xung Đột (2)

Chương 923: Xung đột (2) Chương 923: Xung đột (2)Chương 923: Xung đột (2)

“Hỗn xược!”

Huyễn Tâm lao ra, Bất Động Minh Vương Pháp Tướng ngạo nghề đứng thẳng, ngăn trước mặt chúng tăng.

Phòng ngự của Bất Động Minh Vương Pháp Tướng là vô địch, công kích sóng âm cũng có thể phòng ngự.

Thế nhưng!

Sóng âm do Tế Cẩu phóng ra không tầm thường, nó rất đặc biệt, có thể bỏ qua bất cứ chướng ngại gì.

Điều này dẫn đến Huyễn Tâm chỉ có thể bảo vệ mình chứ không thể bảo vệ được người khác.

Chúng tăng vẫn nôn ra máu như thường! Thấy cảnh này, Tịnh Huyền không khỏi cau mày.

Không ngờ chỉ một linh sủng mà cũng có thể gây nên tràng diện như thế.

“Khổ nạn chính là thuốc tốt quý báu nhất!”

Lúc này, Huyễn Kiến bước ra, Khổ Hải Vô Biên Pháp Tướng rơi lệ đầy mặt, giang rộng hai cánh tay.

Sau đó, sự việc không thể tưởng tượng nổi phát sinh!

Tất cả sóng âm đột nhiên tập trung về phía Huyền Tâm, bị một mình hắn hấp thụ hết.

Thất khiếu Huyễn Tâm chảy máu, đau đến không muốn sống nhưng biểu cảm lộ ra một kiểu vui sướng điên cuồng.

Ngay sau đó, Tế Cẩu đột nhiên rú thảm.

^A hú~”

Tế Cẩu ngã lăn ra, toàn thân run rẩy, miệng phun máu tươi.

Nó trúng chiêu rồi, thần thông huyết mạch bị phá giải, bị chiêu “phản tổn thương” của Huyễn Kiến đánh bại.

“Bể khổ vô biên, hà cớ gì ngươi tự tìm khổi”

Huyễn Tâm chắp hai tay trước ngực, nhìn Tế Cầu khinh thường, lắc đầu.

Nhưng nháy mắt sau, một bàn tay vàng óng bồng quét tới. Bốp!

Nương theo tiếng vang giòn giã, gò má cao cao của Huyễn Kiến hiện lên dấu vết năm ngón tay.

“Ngươi!”

Huyễn Kiến giật nảy mình, đồng tử co rụt mạnh.

Chỉ thấy Phương Tri Hành đi đến trước mặt hắn, hư ảnh Bạo Quân hiển hiện trên đỉnh đầu cậu bày tư thế Nộ Mục Kim Cang Pháp Tướng.

“Ai cho phép ngươi đánh chó của ta hả?”

Phương Tri Hành mở hé mắt, tung chưởng.

Kim Cang Chưởng thế như chẻ tre khắc lên lồng ngực Huyễn Kiến. Nhất lực hàng thập hội!

Cự lực kinh khủng xung kích trên thân Khổ Hải Vô Biên Pháp Tướng.

Huyễn Kiến phun máu tươi, thân thể bị hất văng, nện gãy mấy cây trụ, bay thẳng ra bên ngoài bảo tàng và đập xuyên ba tòa lầu lớn trên đường.

Màn này!

Ba người Huyễn Minh kinh hãi biến sắc, rùng mình.

Không thể ngờ rằng, thực lực giữa Phương Tri Hành và bọn họ lại cách biệt to lớn đến thế.

“ƠO?”

Tịnh Huyền trụ trì hô hấp ngưng trệ, da mặt điên cuồng co giật, khắp mặt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Một người trong Đạo môn như Phương Tri Hành lại có thể thi triển ra Phật Môn Pháp Tướng!

Nói cách khác, sau khi cậu quan sát <Kim; Cang Kinh> thì đã lĩnh ngộ được chân lý Phật pháp.

Phật duyên cỡ này phải nói là vượt quá sức tưởng tượng!

“A Di Đà Phật, tất cả mọi người dừng tay!”

Tịnh Huyền thở thật sâu, nhanh chóng tỉnh táo lại, cất cao giọng nói: “An Bão Phác lĩnh ngộ được Phật môn chính tông, tức đã là người trong Phật môn ta, hắn có tư cách hưởng dụng quả Bồ Đầ.” Chúng tăng cúi đầu, chắp tay trước ngực hướng về phía Phương Tri Hành, không còn địch ý giữa hai hàng mày nữa.

Tình cảnh này khiến Phương Tri Hành không biết nên nói gì cho phải.

Sau một lúc lâu, cuối cùng Tế Cẩu từ từ bò dậy, nhìn hằm hằm vào chúng tăng.

“Mẹ nó, cẩu gia mà không bị mắc lừa thì chơi chất từng kẻ các ngươi luôn.”

Vứt lại vài tiếng sủa gâu gâu đầy oán niệm, Tế Cẩu tự đi sang 1 bên rồi liếm láp vết máu trên thân mình.

Lát sau, một tiếng qua rồi.

Phương Tri Hành bị việc này trì hoãn đến nỗi không săn tìm được bảo vật nào, từ đầu tới cuối chỉ mò được một quả Bồ Đà.

Đương nhiên, phần thu hoạch này rất lớn, đợt sóng này chắc chắn sẽ kiếm bộn.

Tịnh Huyền dẫn mọi người rời khỏi đây và quay trở lại chùa Tích Hỏa.

Trên đường đi, Tịnh Huyền và Phương Tri Hành sánh vai cùng nhau.

Lúc này, Tịnh Huyền như thể biến thành 1 người khác, nụ cười hiền hòa nở trên môi, mặt mũi tràn đầy thiện ý.

“An thí chủ có duyên với Phật, nếu nhập Phật môn ta thì nhất định có thể thu được “Chính quả.”

Tịnh Huyền thẳng thắn đưa ra lời mời.

Phương Tri Hành không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Chính quả là gì?”

Tịnh Huyền tỉ mỈ giải thích: “Phương pháp tu hành của Phật môn khác với Đạo môn, Đạo môn thiên về Đạo vô tận, trong khi Phật môn chỉ nói về Phật pháp vô biên, chính quả duy nhất!”

Phương Tri Hành nghe được cái hiểu cái không.

Thấy thế, Tịnh Huyền nói tiếp: “Lấy một ví dụ cụ thể: đệ tử Phật môn rất đông nhưng chỉ có chín Kim Cang Pháp Tướng, điều này có nghĩa là rất nhiều người sẽ tu luyện cùng một Kim Cang Pháp Tướng.

Nhưng đích đến của Kim Cang Pháp Tướng là gì đây? Đáp án là Phật, thành Phật!

Phật là gì?

Phật chính là chung cực, Phật chính là duy nhất!

Điều này có nghĩa là một củ cải và một cái hố!

Không thể nào có hai Chân Phật được sinh ra từ 1 Kim Cang Pháp Tướng được!”

Phương Tri Hành hít thật sâu, sắc mặt thay đổi liên tục, ngạc nhiên hỏi: “Vậy ai sẽ thành Phật? Nếu trước đó đã có người tu thành Phật vậy những người tu luyện sau chẳng phải đầu không thể thành Phật ư?”

Tịnh Huyền lắc đầu, cười đầy hàm ý, nói: “Không, ai cũng có thể thành Phật!”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0