Chương 928: Thiên sư (4)
Chương 928: Thiên sư (4)Chương 928: Thiên sư (4)
“Có lý!”
Vân Tùng Tử liên tục gật đầu, ông nhìn sâu vào Phương Tri Hành, dò hỏi: “Không biết An đạo hữu có ý tưởng gì không?”
Phương Tri Hành cân nhắc một lát, nghiêm túc nói: “Ta chỉ là đại biểu Ngũ Hành tông đến tham dự, không muốn làm việc thừa, vô tình nhúng chàm vào Cấm Khu Cổ Hoàng.”
Vừa nghe lời này, năm người Vần Tùng Tử biến sắc, chần chờ nói: “Lời này thật à? Ngươi dám thề với tâm ma không?”
Phương Tri Hành bật cười nói: “Ta là người bất tử, tâm ma vô dụng với ta. Lời của ta, các ngươi thích tin thì tin.”
Năm người Vân Tùng Tử nhất thời nghẹn lời. “Bần đạo đương nhiên tin tưởng lời nói của An đạo hữu.”
Vân Tùng Tử cười ha ha nói: “Nhưng mà An đạo hữu đến một chuyến cũng không thể đến không, chỗ bần đạo có một đề nghị.”
Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Cứ nói không sao.”
Vân Tùng Tử liền nói: “Thịnh hội hai ngày sau, ba nhà Phật Đạo Nho nhất định là long tranh hổ đấu.
An đạo hữu cũng là người trong Đạo môn ta, hy vọng ngươi có thể ra tay một lần, giúp bọn ta nâng cao uy danh.”
Vân Tùng Tử dừng một chút, vuốt chòm râu, bổ sung nói: “Đương nhiên, sẽ không để ngươi bận rộn không công. Nếu bọn ta lấy được dị bảo gì từ Cấm Khu Cổ Hoàng, cho phép ngươi chọn ra một món trong đó, thế nào?”
Phương Tri Hành cười khẩy trong lòng, quả quyết nói: “Ta vẫn là câu nói kia, ta không muốn làm việc thừa.”
Vân Tùng Tử nghe vậy, ngược lại vừa lòng cười, gật đầu nói: “Được, bọn ta tuyệt đối không miễn cưỡng.”
Rất nhanh, Phương Tri Hành đứng dậy rời khỏi.
Đúng vào lúc này, Bình Dương Tử đi vào cửa, song phương lướt qua nhau không dãy lên xung đột nữa.
Bình Dương Tử ngồi xuống, nhìn theo ba người Phương Tri Hành đi xa, đầy vẻ khó chịu nói: “Tại sao các ngươi cứ phải ăn nói khép nép với An Bão Phác này như thế?”
Vân Tùng Tử hờ hững nói: “Người này ngang trời xuất thế khá khó lường. Ta lấy được tin tức xác thực, hắn quả thật đánh bại Chu Tước phong chủ.”
Sắc mặt Bình Dương Tử khẽ biến, hừ lạnh nói: “Vậy cũng không chứng tỏ được cái gì.”
Cùng lúc đó, ba người Phương Tri Hành càng lúc càng xa.
Liên Nguyệt không nhịn được mở miệng nói: “An đại ca, huynh thật sự không muốn đi Cấm Khu Cổ Hoàng hả?”
Liên Tuyền phụ họa nói: “Cấm Khu Cổ Hoàng dính dáng đến triều trước, khi triều trước đến lúc diệt vong từng chuyển vô số tài bảo và kì trân hiếm có vào trong Cấm Khu Cổ Hoàng.”
Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, đáp: “Các cô có từng nghĩ tới không, tại sao lần trước đi vào mười hai người, chỉ có một người còn sống đi ra?”
Liên Nguyệt và Liên Tuyên đưa mắt nhìn nhau.
Phương Tri Hành nhẹ giọng thở dài: “Trừ khi chúng ta biết rõ ràng tình huống thực tế của Cấm Khu Cổ Hoàng, bằng không ta không đề nghị bất kỳ ai tùy tiện tiến vào.”
Liên Nguyệt gật đầu, trầm ngâm nói: “Cũng phải, dù sao mạng chỉ có một.”
Lời này của cô hơi nghĩ một đằng nói một nẻo. Thần thông Nhất Khí Hoá Tam Thanh huyền diệu vô cùng.
Ba người Liên Nguyệt hoàn toàn có thể hai người tiến vào, một người ở lại bên ngoài.
Cho dù chết hai phân thân, đối với cô cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, quá lắm tu vi hơi giảm xuống thôi.
Ba người trở về lầu các.
Dần dần, hoàng hôn buông xuống.
Liên Sinh trở về, một thân đầy mùi rượu.
Hắn gọi Phương Tri Hành cùng với Liên Nguyệt và Liên Nguyệt cười nói: “Dương Bạch Kỳ nói cho ta biết Nho môn đã đồng ý liên thủ với Phật môn, cùng nhau áp chế Đạo môn, điều kiện là Nho môn lấy được năm danh ngạch.”
Phương Tri Hành cạn lời lắc đầu, nghiền ngẫm nói: “Thiên Sư đạo thật sự không được lòng người!”
Bầu trời tối đen.
Ảnh phân thân của Tế Cẩu chạy về.
“Tao tìm được Thuý Vy cung rồi!”
Tế Cẩu vẫy đuôi, lặng lẽ cười nói: “Tao cũng nhìn thấy ghế Lộc Giác rồi, quả thực ở Thuý Vy cung.”
Tỉnh thần Phương Tri Hành chấn động, hỏi: “Có cơ hội không?”
Tế Cẩu truyền âm nói: “Ta nghe lén được buổi tối hôm nay Sở Quán Vương sẽ đổi suối Lưu Thuỷ tắm rửa.” Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi.
Rất nhanh, một người một chó lặng lẽ rời khỏi biệt viện, một đường tránh tất cả thủ vệ đi tới Thuý Vy cung.
Lúc này, Sở Quán Vương vừa mới rời khỏi Thuý Vy cung không lâu, thủ vệ không có ai.
Phương Tri Hành hắc y che mặt, được Tế Cầu dẫn dắt lẻn vào trong một cung điện.
Với thực lực của hai người bọn họ, làm chuyện này thật sự rất dễ dàng. Không bao lâu, một chiếc ghế Lộc
Giác ánh vào mi mắt. Phương Tri Hành không nói hai lời, đặt mông ngồi lên. Cậu nhìn chằm chằm giao diện hệ thống. Thời gian trôi qua từng phút! Nhưng mà không xảy ra cái gì. “Xem ra, phải là chiếc long ÿ độc nhất vô nhị kia mới được!” Phương Tri Hành thở dài. Nhoáng cái chính là hai ngày saul Thịnh hội Phật môn đúng hạn cử hành. Chúng tăng và khách khứa khắp nơi đầu đi tới đạo tràng Thuỷ Lục. Phương Tri Hành thản nhiên ngồi xuống, không chút để ý quan sát mọi người.
Chỉ thấy!
Trụ trì Tịnh Huyền ngồi ở chính giữa một đám cao tăng.