Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 930 - Chương 931: Trò Chơi (3)

Chương 931: Trò chơi (3) Chương 931: Trò chơi (3)Chương 931: Trò chơi (3)

Thấy tình hình như vậy, khóe miệng Sở Quán Vương cong lên một tia cười khẩy không thèm che giấu.

Cơ giáp của hắn trải qua xử lý đặc thù, muốn thấu bên trong cực kỳ khó khăn.

Cho dù là thần hồn cảm ứng hay là đồng lực đặc biệt.

Thậm chí có thể nói thiết kế của bản thân cơ giáp chính là cố ý làm khó dễ người trong Đạo môn.

Hết cách, chùa Vạn Pháp sau lưng có hoàng đế, Sở Quán Vương hắn là thân vương đương nhiên cũng muốn ủng hộ to lớn.

Trò chơi cướp trân chầu nhìn như công bằng, thật ra thiên về Phật môn và Nho môn.

Thiên Sư đạo rất khó chơi tiếp. “Nhìn không thấu à?”

Sáu người Vân Tùng Tử lần nữa gặp mặt, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi.

Bình Dương Tử liếc nhìn Sở Quán Vương, trầm giọng nói: “Vương gia chó chết đáng ghét, rõ ràng là đang chơi chúng ta một vối”

Không Thanh Tử liền nói: “Tức giận có ích gì, nhanh chóng nghĩ cách đi.”

Thuần Dương Tử mở miệng nói: “Chúng ta cũng có thể noi theo Phật môn, dùng sức mạnh phá.”

Thanh Hà Tử lắc đầu nói: “Không thể, nếu dùng sức mạnh, tiêu hao quá lớn. Đừng quên, Phật môn và Nho môn đã liên thủ, tình thế rất bất lợi với chúng ta.”

Nguyên Hư Tử thầm chấp nhận, trầm ngâm nói: “Nếu chúng ta lấy được trân châu, hai bên Phật Nho liên thủ đến cướp, chúng ta vốn không bảo vệ được trân châu.”

Bình Dương Tử buồn bực nói: “Vậy các ngươi có cách gì không?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thanh Hà TỬ.

Vị này dung mạo thanh lệ, dáng người đơn bạc, vừa nhìn là một thiên sư nữ tử yếu đuối, trí tuệ siêu tuyệt, bất khả tư nghị.

“Sở Quán Vương cực kỳ hiểu biết về Thiên Sư đạo chúng ta, làm bố trí mang tính phương hướng, điều này không khó đoán được.”

Khóe miệng Thanh Hà Tử cong lên một độ cong giảo hoạt lại cười nói: “Nhưng mà kín tới đâu cũng có sơ hở.”

Tỉnh thần Bình Dương Tử chẵn động liền nói: “ÕÔ, ngươi nghĩ ra cách gì hay?”

Thanh Hà Tử cẩn thận nói: “Quy tắc mà Sở Quán Vương lập ra là rời khỏi Cơ Giáp trận tức tư cách sẽ bị phế bỏ. Nhưng thử hỏi thế gian ai am hiểu trận pháp hơn Thiên Sư đạo chúng ta chứ? Chúng ta cứ lẫy trận phá trận, cho hai nhà Phật Nho một bất ngờ thật to!”

Năm người Bình Dương Tử nghe vậy ánh mắt đều sáng ngời.

Đúng vào lúc này!

Ngoài sân bộc phát ra một tiếng hô kinh ngạc. Tất cả tâm mắt mọi người đều hướng về phía Phật môn.

Sáu vị cao tăng liên thủ đánh chết cơ giáp, lúc đánh nát cơ giáp thứ sáu, may mắn lấy được một viên trần châu.

“Ba nhà Phật Đạo Nho đặc sắc rõ ràng, cùng thi triển kỹ năng của họ, ngược lại cũng đáng để xem.”

Phương Tri Hành cẩn thận quan sát.

Bỗng nhiên, cả người cậu căng thẳng, dư quang khóe mắt liếc nơi nào đó ngoài sân.

Vừa nãy, cậu cảm giác một tầm mắt dừng trên người cậu, ánh mắt rất lợi hại.

Trong nháy mắt, cậu nhìn thấy ngoài sân có một đám cung nữ thái giám, bọn họ đang xem cuộc chiến, góp vui.

Ánh mắt đó đến từ chính giữa bọn họ.

Người khá đông, trong lúc nhất thời Phương Tri Hành không thể xác định là ai.

Bỗng nhiên, có một thái giám xoay người đi, biến mất phía sau đám người.

Phương Tri Hành hơi trâm ngâm, đứng dậy rời khỏi chỗ.

“Mày đi đâu thế?” Tế Cẩu cũng đứng lên đi theo.

Phương Tri Hành truyền âm nói: “Mày ở lại đây, tao đi rồi về.”

Tế Cẩu đành phải ngồi xuống lại. Phương Tri Hành chậm rãi đi ra, bước chân chậm rãi giống như tản bộ, không dẫn đến bao nhiêu sự chú ý.

Không bao lâu, cậu càng chạy càng xa, ồn ào phía sau cũng nhỏ dần.

Phía trước xuất hiện một hành lang thật dài, uốn lượn như rắn.

Phương Tri Hành ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe.

Chỉ nhìn thấy trên lan can của hành lang, có một bóng hình xinh đẹp đang ngồi, tóc dài tới thắt lưng, để cho người ta một bóng dáng xinh đẹp.

Phương Tri Hạnh đi qua.

Đột nhiên, bóng hình xinh đẹp đó đứng lên, đi về phía trước.

Cô ta đi không nhanh nhưng chỉ trong chớp mắt đã tới cuối hành lang.

Vừa quay người lại, cô ta đẩy ra một cánh cửa phòng rồi đi vào.

Phương Tri Hành thấy vậy, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai đi theo và giám thị, lúc này mới thân hình nhoáng lên giống như thuấn di đi tới ngoài cửa phòng.

Cửa phòng rộng mở.

Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, kim rơi có thể nghe.

Rõ ràng là ban ngày, trong phòng lại tối đen giống như một vũng mực nước không tan ra.

Tâm thần Phương Tri Hành vừa động, thản nhiên nói: “Đại Hắc Phật Mẫu, lá gan của bà thật lớn, dám lẻn vào trong hành cung.”

Trong phòng lập tức truyền đến một tiếng cười khẽ, trả lời: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta luôn ở trong hành cung, còn cầm tiền lương của triều đình nữa đó, làm sao có thể xem như lẻn vào?”

Phương Tri Hành nhướng mày, tặc lưỡi nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, xem ra bà luôn trốn dưới mi mắt của triều đình, khó trách nhiều năm như vậy cũng không có ai có thể bắt được bà.”

Đại Hắc Phật Mẫu cười nói: “Bớt nói chuyện phiếm đi, tại sao ngươi không tham dự trò chơi cướp trân châu, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến vào Cấm Khu Cổ Hoàng à?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0